Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1072 : Ứng đối chi pháp (Biện pháp ứng biến)

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Bạch Như Sương nhẹ giọng nói:



- Thiên, trong năm thế lực, Yêu vực nhân số nhiều nhất, đây chính là một ưu điểm cũng là một khuyết điểm, chàng có nghĩ qua chưa?



Liệt Thiên vẻ mặt hơi biến, trầm ngâm nói:



- Ý của nàng ta hiểu rõ, nhưng đây không phải là điều quan trọng.



Bạch Như Sương hỏi:



- Thế nào mới là chuyện quan trọng đây?



Liệt Thiên nhìn về phía xa xa, trầm giọng nói:



- Có bao nhiêu người có thể đi đến cuối cùng mới là chuyện quan trọng.



Bạch Như Sương cười cười, hơi đau thương, nhỏ nhẹ nói:



- Đúng thế, có mấy người có thể đi đến cuối con đường đây? Ai là người rời đi đầu tiên đây?



Liệt Thiên nghe vậy vẻ mặt biến hẳn, ánh mắt bộc phát một luồng hào quang rực rỡ, ngạo nghễ nói:



- Điều này phải xem bản lĩnh ai mạnh, vận khí tốt mà thôi.



Bạch Như Sương ngửng đầu nhìn Liệt Thiên ngưỡng mộ, khuôn mặt đường nét mạnh mẽ đầy mị lực khiến nàng không khỏi ngây dại.



- Thiên, chàng dự tính chủ động xuất kích phải không?



Liệt Thiên vẻ mặt kiên nghị, nghiêm túc nói:



- Tiên hạ thủ vi cường, ta sao không thể đặt cơ hội vào tay người khác đây.



Bạch Như Sương cười nhẹ nói:



- Tự tin dâng lên, ngạo nghễ giữa trời, bá chủ Yêu vực, xưng vương Thất giới. Nỗ lực lên, đừng khiến thiếp phải thất vọng.



Liệt Thiên nhìn nàng, trong lòng kích động nói:



- Yên tâm đi, thiên hạ và nàng, cả hai ta đều phải đạt được.



Cảm nhận được sự kiên định của Liệt Thiên, Bạch Như Sương khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhẹ hạnh phúc, không khỏi ôm lấy Liệt Thiên, chầm chậm nhắm đôi mắt lại.



Liệt Thiên nhìn thấy hình dáng kiều mị của nàng, khuôn mặt uy nghiêm toát ra vẻ nhu hòa, vừa vuốt ve mái tóc của nàng, vừa tiếp tục bay, không bao lâu đã về đến trên không sơn cốc cao thủ Yêu vực đang nghỉ ngơi.



Buông tay ra, Liệt Thiên liếc xuống dưới chân, kinh ngạc nói:



- Huyền Dạ và Long Lang đều không có ở đây, lẽ nào bọn họ đã bắt đầu hành động rồi?



Bạch Như Sương nói:



- Có cao thủ Yêu vực bên dưới, hỏi qua là biết thôi.




- Đang chưa nghĩ được biện pháp thỏa đáng, vì thế mới vội vã tìm minh chủ, hy vọng tạm hoãn lại một bước.



Câu trở lời này không hề khiến Trần Ngọc Loan kinh ngạc, nàng khẽ lẩm bẩm:



- Mưa to đến, hoa lê rơi rụng, có lòng nhưng không có sức nên đau thương. Cơn cuồng phong ngừng lại, bụi rơi rụng, hoa tàn khó quay về được.



Kinh ngạc nhìn nàng, mọi người vẻ mặt cổ quái, hoặc bất ngờ, hoặc cảm xúc, nhất thời không gian yên lặng không một tiếng động.



Một lúc sau, Dương Thiên mới cất tiếng:



- Minh chủ có thể cho chúng ta biết, hành động ngày mai theo kế hoạch của minh chủ thế nào?



Thiên Mục Phong cũng nói:



- Đúng thế, minh chủ trước đây nói Nam mà Bắc, Bắc mà Nam, ngươi đến ta đi, lập trường không thay đổi. Câu này ý là như thế nào đây?



Trần Ngọc Loan bật cười thần bí, không đáp mà hỏi ngược:



- Tình thế nhân gian hiện nay, mọi người cố kỵ lớn nhất chính là điều gì đây?



Văn Bất Danh đáp:



- Tự nhiên là thực lực của Yêu vực, cùng với quan hệ giữa hai bên. Theo tình hình hiện tại, đại quân Yêu vực số lượng rất nhiều, vượt gấp mười lần chúng ta, lại thêm giữa Yêu Hoàng và Lục Vân quan hệ không rõ ràng, chúng ta lúc này trở mặt không phải không khéo hóa rồ chăng?



Quy Vô đạo trưởng bổ sung:



- Với thực lực chúng ta, dùng toàn lực cũng không chút hy vọng, chỉ cần Yêu Hoàng Liệt Thiên nhúng tay vào, đến lúc đó những người dưới chúng ta tất nhiên sẽ bị thương vong, đây chính là điều mọi người đều hy vọng không xảy ra.



Trần Ngọc Loan gật đầu đáp:



- Điểm này đúng là phải thận trọng, dù sao sinh mạng cũng đáng quý. Nhưng mọi người thật sự cho rằng, tình thế lúc này nhất định bất lợi cho chúng ta sao?



Văn Bất Danh hỏi ngược lại:



- Lẽ nào minh chủ có kế hoạch hay nào chăng, có thể đảo chuyển tình thế trước mắt?



Trần Ngọc Loan tinh nghịch mỉm cười, trừng mắt mọi người nói:



- Các vị cảm thấy thế nào đây?



Mọi người nghi hoặc, nàng thật sự có phương pháp hay nào chăng? Suy nghĩ không hiểu được, mọi người chỉ đành đưa mắt nhìn nàng.



Thấy thế bật cười, Trần Ngọc Loan lên tiếng:



- Hiện nay, đại quân Yêu vực nếu đã đi vòng qua chúng ta xuống phía Nam, mục đích tất nhiên chính là tạm thời bỏ qua chúng ta, trước hết thống nhất những nơi khác trước, sau đó mới tính đến chúng ta. Như vậy, bọn chúng cũng không phá vỡ mối quan hệ giữa Yêu Hoàng và Lục Vân, lại còn lo trước tính sau, nắm lấy quyền chủ động trong tay bọn họ.



Văn Bất Danh nói:



- Đúng thế, đây chính là chỗ thông minh của bọn chúng, hoàn toàn không xông thẳng đến chúng ta. Một khi chúng ta trở mặt trước, bọn họ liền mượn cớ, lúc đó Lục Vân rơi vào cục diện xấu hổ. Như vậy, danh không chính thì ngôn không thuận, sau này gặp phải bọn họ, chúng ta liền bị thua thiệt về lý.