Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 1079 : Âm Đế đột hiện
Ngày đăng: 04:55 22/04/20
Bạch Như Sương cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Thiên, thiếp nói ra chàng đừng nóng giận.
Liệt Thiên hơi bất đắc dĩ, gật đầu nói:
- Nói đi, ta sẽ không nóng giận đâu.
Len lén liếc Liệt Thiên, Bạch Như Sương nói:
- Trước đây, thiếp gặp một người phụ nữ chính là do Vu Thần biến thành … Sau đó, thiếp không nhịn được, theo hắn đi … mọi thứ chính là như vậy đó.
Liệt Thiên vẻ mặt âm hiểm lạnh lùng, hừ giọng nói:
- Vu Thần, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Bạch Quang từ trong lòng Bạch Như Sương bay ra, nói với Liệt Thiên:
- Yêu Hoàng, Vu Thần quỷ kế đa đoan, ngươi tốt nhất kiểm tra cẩn thận một lượt thân thể Như Sương, ta tin chắc hắn nhất định đã động tay chân thế nào rồi, muốn mượn chuyện này để uy hiếp ngươi.
Liệt Thiên trừng ông một cái, hừ lạnh nói:
- Chuyện này ta tự biết xử lý, bây giờ ta không muốn thấy ngươi nữa, chạy mau đi.
Bạch Như Sương khẩn cầu nói:
- Thiên, tiên tổ hiện nay rất yếu ớt, chàng hãy để ông ấy lưu lại đã.
Liệt Thiên lạnh nhạt nói;
- Không được, bỏ qua cho lão đã là cực hạn của ta rồi, ta không thể dung tha cho lão ở lại bên mình được.
Bạch Quang thở dài u oán, nhẹ giọng nói:
- Ta biết, ngươi vẫn còn nhớ chuyện năm xưa trong lòng, thế ta rời đi thôi.
Nói rồi nhìn Bạch Như Sương dặn dò:
- Như Sương, vô cùng cẩn thận, sau này không được kích động, hạnh phúc bản thân mới là tối trọng yếu đó.
Nói rồi lóe lên biến mất, chớp mắt đã không còn thấy.
Bạch Như Sương hơi thương cảm kêu lên:
- Tiên tổ … người bảo trọng …
Liệt Thiên thôi vẻ lạnh lùng, nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta hãy quay về trước đã.
Quay đầu nhìn Liệt Thiên một lát, Bạch Như Sương đột nhiên phát hiện khuôn mặt Liệt Thiên trắng bệch, lập tức tỉnh ngộ, giọng quan tâm nói:
- Thiên, thương thế chàng thế nào rồi? Chúng ta nhanh chóng tìm nơi để trị thương.
Thấy nàng để ý như vậy, Liệt Thiên không khỏi bật cười nói:
- Đừng lo lắng, có nàng bên cạnh thương tích này có tính là gì, sẽ nhanh chóng không bị gì đâu.
Liệt Thiên trong đầu thất kinh, vẻ mặt lại bình tĩnh dị thường, lạnh lùng nói:
- Lúc này xuất hiện, ngươi muốn đến đây tìm kiếm tiện nghi chăng?
Âm Đế cười tà ác nói:
- Thông minh, bổn đế đến đây tự nhiên không phải để xem các ngươi nói chuyện tình ái, đương nhiên là có ý đồ. Thế nào, có bất ngờ không, còn có một chút bất an rồi.
Liệt Thiên lãnh đạm nói:
- Thử qua một lần ngươi sẽ biết ngay thôi.
Âm Đế nụ cười cứng lại, âm hiểm nói:
- Bổn đế chính có ý này, ngươi hãy cẩn thận thôi.
Nói rồi tay trái chắp sau lưng, tay phải múa lên giữa không trung, một cột sáng đen kịt phá không xuất hiện, hóa thành một thanh đao ánh sáng to lớn chém thẳng xuống đầu Liệt Thiên.
Nghiêng mình, Liệt Thiên đẩy Bạch Như Sương cách ra vài chục trượng, dặn dò:
- Cẩn thận an toàn, người này để ta ứng phó.
Bạch Như Sương lo lắng nói:
- Thiên, thương thế chàng …
Liệt Thiên tay phải đưa ra trước, lòng bàn tay hào quang lấp lánh, Liệt Nhật long thương tự động bay ra phát xuất một luồng hào quang ngũ sắc đón lấy một chiêu của Âm Đế.
- Yên tâm, ta có thể đối phó, nàng hãy cách xa ta ra.
Một tiếng vang thật lớn, đao thương gặp nhau. Hai luồng kình khí to lớn va chạm kịch liệt, nổ lên đáng sợ, phạm vi của nó bao phủ phương viên vài dặm, hất bắn Liệt Thiên bay đi.
Âm Đế ngạo nghễ đứng yên, cười lạnh nói:
- Nhìn bộ dạng của ngươi bị thương không nhẹ đâu, đây không biết có phải báo hiệu, hôm nay ngươi phải chết trong tay bổn đế không?
Ổn định thân thể, Liệt Thiên vẻ mặt hơi trắng bệch, thực lực Âm Đế kinh người, không hề thua kém Thiên Sát. Điều này khiến Liệt Thiên không khỏi vô cùng cẩn thận.
- Thắng bại nhất thời, không đủ định sinh tử. Muốn giết chết ta, ngươi còn chưa có bản lĩnh đó.
Âm Đế cười tà mị, chất vấn:
- Phải vậy chăng? Thế chúng ta đến đây thử xem. Nhìn chiêu đây.
Khí thế phóng ra, một luồng sát khí sắc bén phân bố bốn bề, khiến cho lân cận cuồng phong giận dữ gào thét, không khí lưu động, vô số mây đen bao phủ bốn phương.
Nhìn thấy cảnh tượng bốn bề, Liệt Thiên vẻ mặt nặng nề, biết Âm Đế dự tính lợi dụng lúc mình trọng thương, dùng thực lực tuyệt cường để đánh thẳng với mình, nhằm đạt được mục đích gây trọng thương cho mình.
Vì thế, Liệt Thiên nhanh chóng lùi lại, tăng khoảng cách giữa hai bên, giảm bớt áp lực, rồi múa long thương trong tay, bố trí một kết giới phòng ngự nghiêm mật bên ngoài thân thể mình, chăm chú nhìn động tĩnh của Âm Đế.
Hiểu được tâm tư của Liệt Thiên, Âm Đế cười quỷ bí nói:
- Ngươi dùng toàn lực phòng bị có thể thoát qua được chăng? Ngươi cũng coi thường Âm Đế ta quá rồi.
Hình bóng loáng lên, ảo ảnh như mê hoặc, vô số bóng đen tự động phân chia, chỉ trong một lúc tăng gấp bội, chớp mắt đã đen đặc trong phương viên vài dặm ken chân không lọt.