Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 1112 : Tứ vị nhất thể - phần 1
Ngày đăng: 04:56 22/04/20
Thu tay lại, Hư Vô tôn chủ điềm nhiên lên tiếng:
- Bây giờ nơi này chỉ còn bọn ta, đã đến lúc thật sự kết thúc mọi chuyện.
U Minh ma long quát lên:
- Không gấp, nói cả nửa ngày rồi ngươi còn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất.
Âm Đế nói:
- Không sai, ngươi còn chưa cho chúng ta biết ngươi thật sự là ai?
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Thế nào, ta không phải là Hư Vô tôn chủ sao?
U Minh ma long trầm giọng đáp:
- Cảm giác ngươi có chút không giống, bởi vì thực lực ngươi mạnh hơn ngày trước rất nhiều.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Vài ngàn năm trôi qua rồi, tu vi không tiến bộ có phải là sống uổng sao?
U Minh ma long phản bác lại:
- Khi một người tu vi đã đạt đến một cảnh giới nhất định, muốn tiến lên nữa thì rất khó khăn. Ngày đó tu vi ngươi đã đạt đến cực hạn, đừng nói vài ngàn năm, cho dù một vạn năm cũng không thể có được tiến bộ đến mức này.
Thiên Sát nói:
- Câu này không sai, chúng ta đến đây cũng đã vài ngàn năm rồi, sức mạnh vẫn duy trì ngang bằng với ngày trước, cơ hồ không tiến thêm được bước nào, ngươi cũng không thể là ngoại lệ.
Hư Vô tôn chủ cười đáp:
- Nói như vậy ta không phải là Hư Vô tôn chủ, thế thì ta là ai đây?
Câu hỏi này khiến mọi người sửng sốt, nhất thời ai cũng không thể đáp được.
Giây lát, Trương Ngạo Tuyết ở khá xa lên tiếng:
- Trước đây khi ngươi đề cập đến Dị giới, đã từng nói thiên hạ chỉ có hai người biết được, ngoại trừ ngươi ra, người kia chính là ai đây?
Hư Vô tôn chủ nghe vậy, liếc Trương Ngạo Tuyết, cười đáp:
- Hỏi rất hay, đây chính là mấu chốt.
Âm Đế giận dữ nói:
- Bớt lãng phí thời gian, nói ra lai lịch nhanh đi.
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Nếu như các ngươi cố chấp muốn biết, thế ta sẽ cho các ngươi biết. Ngày đó thật sự biết được chuyện Dị giới có hai người, một chính là Hư Vô tôn chủ, một người là kẻ nghịch thiên.
Thiên Sát sửng sờ, giận dữ nói:
- Ngươi bớt nói nhảm đi, nói cũng như không vậy chăng?
- Tiên tổ, xem ra cuộc chiến cuối cùng sắp sửa bắt đầu, lần này người ra tay hay là con?
Kẻ nghịch thiên cười đáp:
- Tự nhiên là con rồi.
Lục Vân sớm biết kết quả cũng không để ý, điềm nhiên cười nói:
- Vậy được, tiên tổ hãy ở ngoài quan sát chiến trận trước, xem Thiên Địa Vô Cực của con đã có thể Tùy Tâm Sở Dục chưa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Kẻ nghịch thiên lên tiếng:
- Trước khi xuất chiến, nhắc con nhớ một điểm, không được khinh địch. Bởi vì thời khắc này con sắp phải đối mặt với địch nhân chính là kẻ mạnh nhất trong cuộc đời của con.
Nói rồi lóe lên đi liền, đến gần bốn người Trương Ngạo Tuyết và Hoàng Thiên.
Thấy bốn cô chia nhau hành lễ, kẻ nghịch thiên cũng không khước từ, an nhiên đón nhận một lễ rồi, sau đó nói chuyện với bọn họ.
Suy nghĩ câu nói của tiên tổ, Lục Vân chầm chậm đến gần U Minh ma long, hoa sen lửa diễm lệ dưới chân xuất hiện theo từng bước, chiếu rọi bốn bề sáng vô cùng.
Ngừng lại, Lục Vân vuốt ve Tứ Linh thần thú trên đầu vai, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn U Minh ma long ra mặt ngăn lại, cười lạnh nói:
- Với sức mạnh của ngươi, căn bản không ngăn được bước tiến của ta.
U Minh ma long âm trầm nói:
- Lục Vân, ta biết thực lực ngươi tăng mạnh, nhưng không nên đắc ý, trận chiến này cuối cùng ngươi phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Liếc Lôi Thiên, Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Câu nói của ngươi ám chỉ sau khi Địa Âm Thiên Sát dung hợp với Lôi Thiên rồi sẽ có đủ sức mạnh phân cao thấp với ta chăng?
U Minh ma long trong lòng thất kinh, không ngờ Lục Vân thông minh như vậy, có thể phát hiện được tiên cơ.
- Đúng thế, ta tuyệt đối nắm chắc, lúc đó Lôi Thiên có thể tiêu diệt ngươi. Không biết đến lúc đó ngươi có dám ứng chiến không?
Lục Vân cười nhẹ đáp:
- Phép khích tướng của ngươi rất cao minh. Đáng tiếc ta hoàn toàn không phải là nhân sĩ chính đạo.
Nói rồi vỗ Tứ Linh thần thú trên vai, dặn nó tạm thời ở bên quan sát. Bản thân chàng lại lóe lên đi vòng qua U Minh ma long để tấn công Lôi Thiên.
Lục Vân vừa chuyển động, U Minh ma long đã biết ý nghĩ trong lòng chàng, lập tức lắc mình ngăn trước Lôi Thiên, toàn thân làn sáng màu xanh lục thẫm hình thành một kết giới phòng ngự nghiêm mật, vừa hay đi trước Lục Vân một bước ngăn chàng lại.
Biết thực lực của Lục Vân, U Minh ma long không hy vọng kết giới này có thể ngăn cản được Lục Vân, nhưng chỉ lợi dụng thời gian ngắn ngủi này phát xuất một vòng phòng ngự thứ hai, bố trí xung quanh Lôi Thiên một màn sáng màu đen ngòm có sức mạnh thôn tính vô cùng đáng sợ.
Thân thể Lục Vân nhoáng lên, dễ dàng xuyên qua được tầng kết giới thứ nhất, ngừng lại trước tầng kết giới thứ hai, chăm chú nhìn phòng ngự trước mắt. Thông qua phân tích bằng Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân biết được dụng ý của U Minh ma long, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, không chút do dự liền xông thẳng vào màn sáng màu đen ngòm đó.
Lập tức, thân thể Lục Vân chạm vào màn sáng, giữa hai bên ánh sáng tóe ra bốn phía, sức mạnh thần thánh và sức mạnh tà ác bài xích lẫn nhau, từ đó làn sáng rực rỡ sinh ra, hoa lửa tung tóe, kéo dài mãi không ngừng. Tình hình này chỉ dài trong giây lát, sau đó thân thể Lục Vân liền dần dần hóa thành ánh sáng, chầm chậm dung nhập vào trong màn sáng.
Thấy vậy, U Minh ma long trong lòng chấn động mạnh mẽ, học vấn của Lục Vân khiến nó vừa giận vừa sợ, bất đắc dĩ chỉ có thể lại thiết lập tầng phòng ngự thứ ba. Như vậy, U Minh ma long và Lục Vân một thủ một công, ai nấy thi triển kỹ thuật của mình, tạm thời rơi vào tình trạng giằng co.
Cũng đúng lúc đó, thân thể Lôi Thiên đang phát sinh những biến hóa long trời lở đất.
Trước hết, Địa Âm và Thiên Sát trong lúc xoay tròn rất nhanh, đem sức mạnh toàn thân dần dần phân giải theo một phương thức đặc thù, chuyển hóa thành sức mạnh lưu động. Tiếp đó, hai bên toàn lực thúc động sức mạnh kia, dùng phương thức gia tăng hướng tâm, liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể của Lôi Thiên. Thứ ba, Lôi Thiên bắt đầu dung hợp sức mạnh của hai người bọn họ.