Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1116 : Thiên Địa Vô Cực – cuối

Ngày đăng: 04:56 22/04/20


Từ tình hình trước mắt, giữa Tử Thần và Lục Vân có khác biệt rõ ràng. Người trước thực lực kinh thiên, bộc lộ tính cách tà ác, ham giết, âm hiểm, tàn bạo rõ ràng. Người sau sức mạnh yếu hơn lại dung hợp được sức mạnh chính tà, tràn đầy sinh cơ bừng bừng.



Người trước chú trọng thực lực, ra tay bằng sức mạnh, người sau pháp quyết huyền diệu, xuất chiêu ở khí thế, hai bên đều có sở trường, thực lực tổng hợp không khác biệt lớn. Như vậy, giữa hai người thắng bại khó lường, nhất thời giằng co không phân thắng bại.



Thời gian chầm chậm trôi qua, không khí càng lúc càng khẩn trương.



Theo sự giao chiến lâu dần, Tử Thần và Lục Vân đều hiểu rõ đối phương càng sâu sắc, biết được làm như vậy có đánh đến hơn mười ngày mười đêm cũng không có kết quả. Vì thế muốn phân sống chết thì phải thi triển thủ đoạn phi thường.



Cân nhắc những chuyện này, Tử Thần ngừng tay trước tiên, quát to:



- Lục Vân, chúng ta cứ giằng co mãi vậy không ý nghĩa, hay là làm trực tiếp đi, một chiêu kết thúc.



Thu lại thế công, vẻ mặt Lục Vân nghiêm túc, lạnh nhạt nói:



- Có thể được, nhưng trước hết ngươi hãy trả lời ta một câu.



Tử Thần cười lạnh nói:



- Sắp quyết sinh tử, hà tất phải lãng phí thời gian đây?



Lục Vân lạnh lùng nói:



- Chính bởi vì phải phân sống chết, vì thế có một số câu tốt nhất nói rõ để tránh phải tiếc nuối.



Tử Thần cười khinh bỉ trả lời:



- Cũng được, để cho ngươi được hiểu rõ rõ ràng ràng rồi chết. Hỏi đi, có chuyện gì đây?



Lục Vân ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói:



- Ngươi khiến Lôi Thiên hấp thu sức mạnh của Thiên Sát và Địa Âm, hẳn không phải đơn giản như ngươi đã nói trước đó phải không?



Tử Thần vẻ mặt hơi biến, âm hiểm lạnh lùng nhìn Lục Vân, nói từng câu từng chữ:



- Lục Vân, ngươi rất thông minh, bất quá cho dù ngươi biết rõ nguyên nhân cũng không có tác dụng. Bởi vì điều này không hề quan hệ chút nào đến trận chiến sinh tử giữa hai ta.



Lục Vân cười lạnh nói:



- Nếu đã không có quan hệ, ngươi hà tất phải giấu diếm?



Tử Thần trong lòng giận dữ, hận thù nói:



- Không nói là tốt cho ngươi, nếu ngươi muốn truy tìm nguyên nhân, thế ta sẽ nói cho ngươi biết. Thiên Sát, Địa Âm vốn có thuộc tính sức mạnh rất khác biệt với ta. Nói đơn giản, ta và Âm Đế dung hợp thì cơ hội thành công rất lớn, dung hợp với Thiên Sát cơ hội thành công rất thấp. Hơn nữa, ba người chúng ta trực tiếp dung hợp với nhau, thực lực nguyên thần ba phe quyết định không lớn lắm, ý thức của ai chiếm cứ được vị trí chủ đạo khó xác định. Vì thế, Lôi Thiên trở thành môi giới trung gian, cơ thể hắn ẩn chứa ấn ký sinh mạng của Thiên Sát, Địa Âm có thể dung hợp sức mạnh giữa bọn họ hoàn mỹ, hơn nữa còn phát huy đến cực hạn. Đến lúc đó, ta lại nuốt lấy hắn, mọi thứ đều thuận lợi hơn nhiều.



Bật cười lạnh lẽo, Lục Vân nói:



- Nói đi nói lại, ngươi ngoại trừ sợ chết còn không muốn người khác chiếm lấy sức mạnh và ý thức của ngươi.



Tử Thần gào thét giận dữ:



- Không sai. Bây giờ chuyện phải hỏi cũng đã trả lời, chuẩn bị chịu chết đi thôi.



Lục Vân bật cười thần bí, vẻ mặt kỳ dị hỏi:



- Ngươi khẳng định sau một chiêu, người chết chính là ta mà không phải là ngươi sao?



Tử Thần tự phụ đáp:



- Hai ta giao chiến đã lâu, ngươi có làm thế nào, có bao nhiêu thực lực ta đều hiểu rõ ràng. Lần này ngươi định sẵn phải chết, ha ha ha …



Lục Vân điềm nhiên đáp:



- Ít ra binh khí trong tay ta có uy hiếp rất lớn đối với thân thể ngươi.



Tử Thần khinh bỉ nói:



- Chỉ bằng một điểm này, ngươi tối đa chỉ có thể khiến ta bị thương, nhưng ngươi lại phải chết không nghi ngờ gì.



- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi hãy nhìn cho rõ.



Âm thanh lạnh lùng ẩn chứa kiên định vô cùng phát ra từ miệng Lục Vân. Thời khắc đó, toàn thân Lục Vân ánh vàng rực rỡ, linh khí tiềm tàng trong kinh mạch dần dần tăng lên theo một tần suất nhất định, hệt như sóng biển từng đợt tiếp nối từng đợt khuếch tán ra bốn bề.



Giữa bầu trời, gió lớn cuồng loạn bắt đầu trở nên có quy luật vây phủ quanh người Lục Vân, với tốc độ nhanh đến kinh người, chỉ trong sát na đã vây phủ phương viên vài ngàn dặm, khiến cho cả bầu trời ánh vàng kim ngàn trượng, núi non dưới chân sáng ngời vô cùng.



Những điều này gần như chỉ là bước bắt đầu. Tiếp theo, cảnh tượng thần kỳ càng lục tục xuất hiện.



Trước hết, trong thế giới vàng kim ngập đầy trời đất, làn sáng màu xanh huyền hội tụ như mây, hàng nghìn hàng vạn phân bố từng góc nhỏ bầu trời, với Lục Vân và Tử Thần làm trung tâm, khoảng cách giữa hai bên tương đồng, thể hiện tám trận đồ Thái Cực rất lớn, liên tục vận hành không ngừng.



Tiếp đến, quả cầu lửa rừng rực đột nhiên hiện lên giữa bầu trời, hệt như những đóa hoa hồng xinh đẹp xảo diệu phân bố trong tám trận đồ, thêm vài phần rực rỡ.



Thứ ba, sóng sáng màu xanh lam ngập tràn vùng lân cận, hình thành một khu vực thần kỳ dày hơn mười trượng, phương viên vài ngàn dặm, các loại sinh vật cái gì cũng có trong đó, chủ yếu là quỷ hồn, ma linh, yêu thú.



Chăm chú nhìn cảnh tượng này, Tử Thần vẻ mặt biến hẳn, giận dữ rống lên:



- Lục Vân đáng khinh, trước đây ngươi không ngờ ẩn giấu thực lực, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!



Hai mắt trừng trừng, hai tay giơ cao, hai cánh vẫy lên, mái tóc dựng đứng. Thời khắc này, Tử Thần thúc động sức mạnh toàn thân, dùng ý niệm cố chấp kiên định vô cùng, không hề lưu lại chút gì thi triển ra hết, uy lực của nói lập tức tăng lên gấp mười, gấp trăm lần.



Vùng lân cận, thế giới màu vàng kim chớp mắt đã vặn vẹo đen kịt, từng đợt từ người Tử Thần mở rộng ra, vùng sáng màu đen kéo dài về phía sau lập tức che phủ tất cả nỗ lực trước đây của Lục Vân, khiến cho một nửa bầu trời đen ngòm như mực, chớp điện sấm sét ầm ầm không ngừng.



Ở tại chỗ, ánh mắt Tử Thần đảo tròn ánh lên bốn bóng người chia ra là Ma Long, Thiên Sát, Lôi Thiên, Địa Âm. Cả bốn lúc thì dung hợp lúc lại phân ly, khi thì trên người Tử Thần thể hiện đặc tính của từng người, lúc thì tổng hợp lại hiện lên.



Trên đỉnh đầu, hai tay giơ cao của Tử Thần hướng lòng bàn tay vào nhau hợp thành góc nghiêng chừng ba mươi độ. Lòng bàn tay trái phát ra ngọn lửa màu đỏ thẫm, lòng bàn tay phải phát ra ngọn lửa màu đỏ sậm, hai bên giao nhau hình thành một cột sáng to lớn dựng thẳng lên trời, đang từ từ chuyển hóa thành một ngọn đao ánh sáng theo sự hội tụ sức mạnh, ngoại hình của nó không ngờ dung hợp đặc tính của cả Tàn Hồn Toái Tâm nhận của Âm Đế và Tuyệt Diệt Thiên đao của Thiên Sát.



Khí thế của binh khí sắc bén vô danh này kinh người, hệt như một ác ma, từ khi xuất hiện đã bắt đầu điên cuồng nuốt lấy mọi thứ, sức mạnh to lớn của nó trực tiếp gây nứt nẻ không gian lân cận.



Trên lưng của Tử Thần, hai cánh sáng vẫy lên không ngừng. Mỗi lần vẫy, vùng sáng đen ngòm sau lưng lại rung động kịch liệt, hệt như bề mặt đại dương dậy sóng, bắn ra vô số sóng ánh sáng nhỏ bé, hình thành một vùng sương mù đen kịt.



Mới đầu, vùng sương đen lộn xộn vô cùng, không đáng nhắc đến. Nhưng vùng sương đen nhanh chóng phát sinh biến hóa, tự động ảo hóa thành một con rồng đen, trên đầu có Thiên Sát đứng, sau lưng là Lôi Thiên, đuôi đỡ lấy Âm Đế, bốn người ai nấy thi triển sở học, đang dung hợp một chiêu mạnh nhất cả đời lại với nhau.



- Hạo hãn kiền khôn, thiên địa vô cực. Tung hoành thất giới, tùy tâm sở dục!




Lục Vân nói:



- Cô muốn nghe sư phụ cô nói hay chăng?



Diệp Tâm Nghi chấn động thân thể, âm thầm cúi đầu, trầm ngâm không đáp. Lục Vân thấy nàng như vậy, than nhẹ:



- Sư phụ cô rất lo cho cô, người sợ cô một mình ở ngoài bị khổ sở, hy vọng cô quay về bên cạnh người.



Diệp Tâm Nghi nghe vậy, đột nhiên lắc đầu khóc lóc nói:



- Ta chính là tội nhân của DaoTrì, ta không còn mặt mũi gặp sư phụ, ta có lỗi với người. Ô ô ô…



Lục Vân khuyên bảo:



- Sư phụ của cô hoàn toàn không trách cô, người trước sau đều thương yêu cô.



Diệ pTâm Nghi khóc lóc la lên:



- Càng như vậy, ta càng không còn mặt mũi gặp sư phụ.



Thấy nàng tự trách như vậy, Lục Vân vừa tức vừa giận. Tức bởi tính khí quật cường của nàng, nhưng lại còn coi là chính trực. Giận vì không biết phải nói thế nào để thuyết phục nàng.



Trương Ngạo Tuyết thấy vậy, truyền âm cho Lục Vân:



- Nàng ta lúc này đã lầm lỳ rồi, muốn dễ dàng thuyết phục nàng sợ là không được.



Lục Vân nghĩ một lát, đáp lại:



- Như vậy, chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường mà thôi.



Trương Ngạo Tuyết không hiểu, nghi hoặc nói:



- Thủ đoạn phi thường?



Lục Vân không đáp, chỉ nhìn Diệp Tâm Nghi khóc lóc ủ ê trước mặt, toàn thân chàng hào quang loé lên, một luồng sức mạnh to lớn khiến thân thể Diệp Tâm Nghi lắc lư.



Đột nhiên bị kinh hãi, Diệp Tâm Nghi thể hiện bản năng phản ứng của người tu đạo, đột nhiên ngửng đầu trừng mắt Lục Vân, trong ánh mắt có mấy phần cảnh giác. Thấy vậy, Lục Vân bật cười thần bí, trong mắt hiện lên bảy màu, một sức hấp dẫn không tả được lập tức hấp dẫn ánh mắt của Diệp Tâm Nghi.



Đây là một loại biện pháp huyền diệu, dùng tinh thần dị lực xâm nhập đại não của đối phương, xóa đi một số ký ức đối phương không thích, từ đó để chuyển biến nàng. Loại phương pháp này cao thâm mà lại nguy hiểm, có mấy phần tà dị, lại giống như nhìn trộm chuyện riêng tư của đối phương.



Đương nhiên, người thi trỉển pháp thuật có thể không muốn đối phương biết được, cũng có thể nói cho đối phương. Còn thao tác cụ thể thế nào thì phải trông đến nhân phẩm của người thi triển pháp thuật ra sao.



Hiện nay, tình hình giữa Lục Vân và Diệp Tâm Nghi hệt như một đôi tình nhân, ánh mắt hai bên giao nhau, tin tức âm thầm truyền đạt giữa hai người.



Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết đem ý nghĩ của Lục Vân báo cho Thương Nguyệt, Bách Linh, ba cô đều hơi cảm thấy lo lắng, không biết pháp thuật thần bí này của Lục Vân có hữu hiệu không, nếu có thì hiệu quả như thế nào?



Hải Nữ vô tư vô lự đùa giỡn với Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà, đối với chuyện của người lớn bây giờ cô bé hoàn toàn không còn hứng thú.



Giây lát, ánh sáng kỳ lạ trong mắt Lục Vân dần dần tan đi. Nhưng chàng lại không hề dời đi, vẫn tiếp tục nhìn Diệp Tâm Nghi như cũ, ánh mắt có hơi kỳ dị.



Diệp Tâm Nghi khẽ lay động một chút, sự mê man trong mắt đã tiêu tan, đổi lại một vẻ tươi vui, hơi hơi mỉm cười xấu hổ muốn nổi giận với Lục Vân.



Lục Vân trong lòng nảy lên, né tránh ánh mắt Diệp Tâm Nghi, tự nói: "Bản thân mình làm như vậy có đúng hay không? Có lẽ không cần phải đem chuyện xóa đi ký ức của cô ta để nói lại cho cô ta biết, như vậy cô ta lại cũng không …"



- Đa tạ huynh!



Âm thanh nhẹ nhàng êm ái với mấy phần ngại ngùng, Diệp Tâm Nghi lúc này phảng phất như đã trở thành người khác, toàn thân toát ra một tầng hào quang thánh khiết.



Lục Vân tỉnh táo trở lại, vẻ mặt hơi mỉm cười, điềm nhiên nói:



- Không cần phải cám ơn, ta chỉ đáp ứng yêu cầu sư phụ của cô, chính là dẫn cô quay trở về. Bây giờ chúng ta đi thôi.



Diệp Tâm Nghi khe khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh Bách Linh, hơi ngượng ngùng mỉm cười, sau đó nắm lấy tay nàng.



Bách Linh đánh giá nàng cẩn thận, mỉm cười nói:



- Đây mới là Dao Trì thánh nữ mà ta biết được.



Diệp Tâm Nghi đỏ mặt đáp lại:



- Dĩ vãng có rất nhiều chỗ có lỗi với các vị, xin các vị rộng lượng tha thứ cho.



Trương Ngạo Tuyết điềm đạm thanh nhã đáp:



- Chuyện trước đây đã qua rồi, không cần phải để trong lòng.



Thương Nguyệt cười nói:



- Bây giờ cô cũng đã không còn giống trước đây.



Diệp Tâm Nghi sửng người, sau đó mỉm cười.



- Được rồi, phải đi thôi.



Liếc cả bốn cô, Lục Vân bay lên trước, dẫn Hải Nữ đi trước. Phía sau, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt sóng vai đi, Diệp Tâm Nghi và Bách Linh xầm xì bàn tán, một hàng sáu người chớp mắt đã biến mất ở trong biển mây.



Trong gió mơ hồ truyền đến một đoạn đối thoại. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



- Lục Vân, huynh xưng hô sư phụ của ta là gì?



- Sư nương.



- Thế chúng ta chẳng phải là …HẾT



Ghi chú:



(1) Vạn diệt trảm, thiên địa toàn, cửu châu thập địa đoạn trần duyến. Thương khung diệt, kiền khôn tàn, thiên thu vạn thế hận liên liên! = Vạn Diệt trảm, trời đất đảo, khắp mặt đất cắt đứt duyên trần, Càn Khôn tàn lụi, thiên thu vạn thế hận mãi không thôi!



(2) Nghịch thiên tử, Vạn Diệt đồ, tương phùng nhật, Thất giới vô … = Kẻ nghịch thiên, Vạn Diệt đồ, ngày gặp nhau, Thất giới không còn …