Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 114 : Ám Lưu Dũng Động
Ngày đăng: 04:45 22/04/20
Quay đầu nhìn về phía Bổn Nhất, nhãn thần Pháp Quả đại sư lộ xuất một tia tán thưởng, nhẹ giọng:"
- Những phán đoán của ngươi tuy chỉ là phỏng đoán nhưng thực sự lại thể hiện sự hiểu biết hơn người. Điểm mấu chốt trong lời nói của ngươi, ta đã đoán được rồi, có thể khẳng định là hoàn toàn chính xác, chỉ là bây giờ chúng ta nên hành động như ra sao? Bổn Nhất, nếu cho ngươi làm chủ việc này, ngươi sẽ xử lí thế nào?"
Thoáng trầm tư, Bổn Nhất nghiêm túc nói:"
- Do sự việc có quan hệ tới sự an nguy của thiên hạ, đệ tử cho rằng điều quan trọng nhất là lấy đại cục làm đầu. Hiện tại chúng ta đối mặt với tình huống này, nếu nói là bỏ nơi này không phòng thủ kỹ càng, chỉ e rằng sau này sẽ trở tay không kịp. Nếu để toàn bộ cao thủ của chúng ta ở lại đây cũng không phải là biện pháp hay. Tuy tạm thời chưa biết lối xuất nhập mới của Ma vực ở nơi nào, nhưng chúng ta cũng phải tận lực thu thập tin tức từ mọi hướng, tận khả năng để tìm ra lối xuất nhập đó rồi cố gắng phong ấn nó lại. Còn như tại đây, chúng ta cũng phải học hỏi kế sách của đám Ma vực cao thủ đó, thực hiện Man thiên quá hải chi kế. Ngoài việc lưu lại một bộ phận cao thủ, những người còn lại tạm thời sẽ do môn hạ khác thay thế nhằm che mắt bọn chúng. Đồng thời chúng ta bí mật phái xuất các cao thủ đi đến những nơi khác nhau trong thiên hạ nhằm điều tra lối xuất nhập mới của Ma Vực. Hai bên cùng lúc tiến hành thì có thể hy vọng thành công, nhưng chúng ta phải sử dụng hợp lý nguồn nhân lực hữu hạn trong tay.
Mục quang lướt qua tất cả mọi người Pháp Quả đại sư hỏi:"
- Mọi người thấy phương pháp của Bổn Nhất như thế nào, ai thấy có gì sai hay thiếu sót cứ tự nhiên đề xuất. Sự việc liên quan đến Ma vực tuy hiện thời rất cấp bách, nhưng chúng ta vẫn có thể cường hành áp chế bọn chúng, giữ vững sự bình an cho bách tính trong thiên hạ. Để quá trình hành sự được cẩn mật, dĩ nhiên chúng ta phải tìm ra kế sách vẹn toàn nhằm đối phó với đợt hạo kiếp thiên địa này."
Trầm mặc một lúc, Pháp Tính đại sư lên tiếng:"
- Suy luận của Bổn Nhất so với quan điểm của đệ tuy có bất đồng, nhưng cũng không thể phủ nhận đó là phương pháp khá hay. Trước mắt, với thực lực chúng ta tập trung ở đây, muốn cường hành áp chế thông đạo này đích xác thực lực có dư. Vì thế, việc phân chia một phần thực lực để truy tầm khắp nơi lối xuất nhập mới của Ma vực khả dĩ thực hiện được, chỉ là khi tuyển chọn nhân lực cần phải thận trọng."
Bên cạnh, Pháp Tể đại sư cũng góp lời:"
- Hiện tại theo tin tức của của đệ tử các nơi truyền về, nhân gian đã xuất hiện không ít sự kiện liên quan đến việc ma vật đả thương thường nhân. Giới Thiện cũng cung cấp một tin tức, Tình Thiên Viên Nguyệt trong truyền thuyết sẽ xuất hiện tại Ánh Nguyệt Tỉnh. Để đề phòng ma vật làm thương hại đến đám thiếu niên đến xem, hắn ta đã tiến đến Ánh Nguyệt Tỉnh. Theo suy nghĩ của đệ thì trong thời khắc này, hành tung của ma vật trong thiên hạ ẩn ẩn hiện hiện, có lẽ chúng ta sẽ rất khó khăn để tìm ra thông đạo mới của bọn chúng."
Pháp Quả đại sư nhẹ gật đầu tán thành:"
- Sự việc này tự nhiên không dễ dàng gì rồi, nhưng bất kể nói sao đi nữa, thay vì ngồi đây chờ chết, chúng ta phải cố gắng một phen, kết quả thế nào thì còn phải xem ý trời. Hiện tại nếu không ai phản đối thì chúng ta cứ theo phương án của Bổn Nhất mà hành sự. Thiết lập một nhóm người sẽ do Bổn Nhất dẫn đầu, ba người Pháp Tính, Pháp Phổ, Pháp Tương đồng hành hỗ trợ, tuyển chọn thêm một vài cao thủ trong bổn viện để giúp sức, tốt nhất là phân ra là bốn hướng nhằm mở rộng phạm vi truy tìm. Hiện tại ba vị sư đệ cùng Bổn Nhất có thể xuất phát, mọi việc ở đây giao cho bọn ta lo liệu."
Sau khi tiễn chân bốn người Bổn Nhất, Pháp Quả đại sư quay sang Pháp Giới phân phó:"
- Đệ hãy quay về Bồ Đề học viện tuyển chọn ra những đệ tử tu vi thâm hậu hóa trang thành hình dạng bốn người Bổn Nhất, sau đó hãy lập tức đến đây, đệ nhanh đi đi!"
Dứt lời, Pháp Quả đại sư ngồi xuống tĩnh toạ, lăng không bay lên cao ba xích rồi định thân ở đó một cách trang nghiêm. Ở bên cạnh, Pháp Tể nhìn xuống mặt nước, lẳng lặng chú ý động tĩnh của Ma Vực."
Khi Pháp Giới quay lại, chỉ thấy sau lưng ông ta nhóm bốn người Bổn Nhất cũng đồng thời quay lại. Dĩ nhiên cả bốn đều là người khác hóa trang thành. Đến bên cạnh Pháp Quả đại sư, thần sắc Pháp Giới khẽ biến đổi, nhẹ giọng:
- Chưởng giáo sư huynh, bổn viện có một vị khách tôn quý ghé thăm, hiện đang chờ đợi tại Bồ Đề Các, thỉnh sư huynh quay trở lại đó để tiếp đãi."
Duổi thẳng chân, Pháp Quả đại sư nhanh chóng đứng dậy, mục quang chú thị nhìn qua Pháp Giới. Khẽ nhíu đôi mày, đại sư hỏi:"
- Người đó là ai, sao nhìn thần sắc của đệ có gì đó không hợp lí, chẳng lẽ thân phận của vị khách này có gì đặc biệt?"
- Sư huynh, đệ nghĩ việc này huynh hãy giao cho người khác xử lí giúp đệ. Lần này thu hồi Phong Hồn Phù, tất cả Nho viện và Dịch viện đều hiểu lầm đệ, nếu việc này do tự tay đệ thực hiện, có lẽ một phần thành công cũng không có. Tốt hơn hết đệ không nên xuất hiện, huynh nghĩ có đúng không?"
Lý Trường Xuân nghe những lời đó của Liễu Tinh Hồn, không muốn ép buộc sư đệ mình, đổi giọng:"
- Nếu vậy, việc này cứ giao cho Vô Hối sư đệ giải quyết. Ngày mai ta cùng Vô Hối lên đường tiến đến Nho viện và Dịch viện, tiện thể thăm dò phản ứng của Nho, Dịch lưỡng viện luôn. Tin rằng trong lòng họ tuy không tán đồng, nhưng tứ viện chúng ta trước giờ đồng ý thì tới lúc đó họ không tán thành cũng không được. Mọi việc đã an bài xong, đệ đi đường đã mệt mỏi nhiều rồi, cũng nên sớm nghỉ ngơi đi, khi nào có việc ta sẽ cho người gọi đệ."
Kiếm Vô Trần cùng Liễu Tinh Hồn khe khẽ gật đầu, đồng thời chuyển thân rời khỏi."
Nhìn hai người khuất dần trong tầm mắt, Lý Trường Xuân xoay người nhìn lại Thiên Huyền Động một lần nữa, khóe miệng khẽ nở một nụ cười, đứng nhìn tĩnh lặng. Trong hang động tĩnh mịch, đột nhiên một đạo nhân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện trước mắt Lý Trường Xuân, định thần nhìn lại, bất ngờ lại là Vô Tâm."
Mỉm cười nhìn Vô Tâm, Lý Trường Xuân hỏi:
- Thế nào rồi, tầng cuối cùng của Ám Ảnh Lưu Quang pháp quyết con đã luyện tập tới đâu, bao lâu nữa thì có thể hoàn thành? Hy vọng nữa con có thể luyện thành trong ba tháng, vì khi đó ta sẽ trở thành Lục Viện Liên Minh chi thủ, cần con giúp ta giải quyết một vài việc bí mật."
Yên lặng nhìn vào Lý Trường Xuân, nhãn thần Vô Tâm có chút cổ quái:"
- Miễn là không có việc ngoài ý muốn xảy ra, trong vòng hai tháng nữa con có thể tu luyện xong tầng cuối cùng. Lần này người kêu con đến đây là muốn hỏi chuyện này sao?"
Khẽ lắc đầu, Lí Trường Xuân nói:"
- Về việc tu luyện của con, ta chỉ tùy ý hỏi vậy thôi. Còn việc ta giao phó cho con, đó là hy vọng con lưu tâm đến động tĩnh của Liễu Tinh Hồn giúp ta, coi hắn có phải có dị tâm không, nếu là thật thì tìm cơ hội giải quyết việc này đi. Hơn nữa, con phải thường xuyên tuần tra hậu sơn, cố gắng tìm ra Huyền Thiên Thần Kiếm đứng thứ ba trong Thần Binh phổ thượng vị bài danh, theo như truyền thuyết thì nó tọa hạ trên Thái Huyền Sơn. Nếu có thể tìm thấy, tương lai có thể sẽ giúp đỡ con rất nhiều đó."
Lãnh đạm nhìn Lý Trường Xuân, Vô Tâm nhẹ gật đầu:"
- Nếu không có chuyện gì khác, con xin phép rút lui."
Nhìn thấy thần tình lãnh đạm của Vô Tâm, Lý Trường Xuân khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng nói:"
- Mỗi lần ta và con gặp nhau, con luôn lạnh nhạt với ta như vậy. Nếu được thấy con mỉm cười với ta, điều đó sẽ khiến cho ta cao hứng vô cùng. Yêu cầu của ta rất đơn giản, đó là được nhìn thấy nụ cười của con, chẳng lẽ việc ấy đối với con khó khăn lắm sao?"
Một tia thương cảm lặng lẽ xuất hiện trên mặt Lý Trường Xuân, làm cho khuôn mặt ông ta như già đi mấy tuổi."
Không nói một lời nào, Vô Tâm chỉ nhìn lướt qua ông ta một cách hờ hững rồi chuyển thân quay đi, lập tức một đạo ám quang loé lên, thân ảnh hắn ta cũng nhanh chóng biến mất. Phía trong sơn động, vẻ tĩnh mịch lại được khôi phục như cũ, chỉ thấy tại nơi đó Lý Trường Xuân vẫn đang đứng nhìn một cách ngây dại."
Không gian tĩnh mịch, một tiếng thở dài thoáng qua chất chứa vài phần thất vọng, vài phần chán chường, khe khẽ vang vọng trong khoảng không sơn động. Khi tiếng thở dài tiêu thất, thân ảnh Lý Trường Xuân xuất hiện tại động khẩu, mang theo một tia nhìn lạnh lùng, lẳng lặng rời khỏi. Rốt cục giữa Lý Trường Xuân và Vô Tâm ẩn giấu điều gì? Tại sao ông ta lại có thần sắc hổ thẹn như vậy khi đối diện với Vô Tâm? Nhưng sao Vô Tâm lại lạnh nhạt với ông ta như vậy?