Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 161 : Xảo Trợ Lục Vân

Ngày đăng: 04:46 22/04/20


Hiện tại tu vi của Lục Vân đã bước vào cảnh giới Quy tiên, so với một vài vị chưởng giáo thì đã cao hơn một tầng, bởi vậy ứng phó với bọn họ cũng không phải là quá khó khăn. Nếu không vì sách lược tránh ngạnh chiến thì cho dù các vị chưởng giáo này có liên thủ cũng rất khó làm thân thể chàng bị thương. Sở dĩ Lục Vân lộ vẻ trọng thương là vì chàng muốn dẫn dụ Kiếm Vô Trần xuất thủ, khi đó chàng sẽ xuất kỳ bất ý phản công cho Kiếm Vô Trần một kích chí mạng. Nhưng Lục Vân có thực lực mạnh như thế tại sao chàng không chủ động tấn công Kiếm Vô Trần mà phải chọn phương thức bị động này?



Kỳ thực đây chính là điểm thông minh của Lục Vân, trong tình huống này chàng hoàn toàn minh bạch, dù bản thân có thể tiếp cận Kiếm Vô Trần và phát động tấn công nhưng như vậy chắc chắn sẽ phải bộc lộ thực lực của mình trước khi có thể đến gần hắn. Điều đó sẽ khiến cho Kiếm Vô Trần thêm lòng đề phòng, có thể gây ra một trường đả thảo kinh xà và sẽ không đạt được hiệu quả



xuất kỳ tất thắng. Đồng thời cao thủ Vân Chi pháp giới cũng sẽ thận trọng, khi đó muốn thi triển kế hoạch càng thêm khó khăn bội phần.



Nhẹ nhàng đến bên Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói:



- Vô Trần, xem ra sức chịu đựng của Lục Vân thập phần kinh nhân, trong một khoảng thời gian ngắn khó lòng chế ngự được hắn. Ta xem hay là triệu hồi ba vị chưởng giáo lại đã, bây giờ sẽ do Tam phái đồng minh của ta hiện thân hiệp trợ huynh, trước tiên là bắt Lục Vân sau đó giải quyết những kẻ trước mắt kia.



Nhìn Diệp Tâm Nghi một cách trìu mến, Kiếm Vô Trần nói giọng đầy cảm kích:



- Cám ơn Tâm Nghi muội, quả thật Lục Vân rất khó đối phó, tu vi hắn hiện tại không ngờ còn trên cả lục vị chưởng giáo, điều này cũng ngoài ý liệu của mọi người. Trước mắt Ma thần Tông chủ đứng bên như cọp rình mồi, ta đang lo nên làm thế nào sắp xếp ngăn hắn ta xuất thủ làm đảo loạn mọi việc. Hiện tại nàng nên phái người bắt Lục Vân, ta sẽ dồn hết sức đánh Bạch Vân Thiên tránh cho hắn phá hoại đại sự trong lúc này.



Khẽ mỉm cười, Diệp Tâm Nghi lộ ra thần thái mỹ lệ kinh thế đạm nhiên nói:



- Không cần đa tạ ta đâu, đây toàn vì các đại cao thủ đồng ý hợp tác, vì thiên hạ, vì nhân gian tận hết sức lực. Còn hiện tại huynh nên triệu hồi người của huynh, ta sẽ để cho Kim Cương thánh phật xuất thủ giải quyết chuyện này.



Nói xong. nàng khẽ liếc nhìn Kiếm Vô Trần rồi nhanh chóng chuyển thân về phía Kim Cương thánh phật.



Kiếm Vô Trần sắc mặt ngây ngốc, hiển nhiên đã bị cái liếc mắt của Diệp Tâm Nghi làm cho rung động. Lắc lắc đầu, Kiếm Vô Trần đưa mắt nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đang đứng phía xa trong ánh mắt chứa đựng vài phần thất ý. Mặc dù về vẻ đẹp Diệp Tâm Nghi so với lưỡng nữ chẳng chênh lệch là bao, nhưng khí chất thanh lãnh cô ngạo của hai nàng thật sự là độc nhất vô nhị, ai nhìn thấy qua cũng đều khó lòng quên được.




Giữa không trung, Văn Bất Danh một mình từ phía trên nhìn xuống không nhịn được nói:



- Thiên Thương đạo trưởng ngươi nên lui đi vậy. Nếu cùng Lục Vân giao thủ Thanh Hư lão đạo sau này sẽ không còn mặt mũi nhìn ai nữa. Hôm nay ngoại trừ Như Vân đại sư của Vạn Phật tông, Thanh Hư đạo trưởng của Vô Vi đạo phái và Âm Huyền Sinh của Tiên Kiếm môn còn sống cũng do Lục Vân ra tay trợ giúp, thoát được một kiếp nạn tránh khỏi cái chết. Ngươi mà xuất thủ hoá ra đưa ba người bọn họ vào chỗ bất nhân bất nghĩa.



Thiên Thương đạo trưởng dừng bước, nhìn thẳng Văn Bất Danh hỏi:



- Văn đại hiệp liệu có nói quá việc ấy không? Có thể nào bọn họ cao thủ ba phái đồng thời được Lục Vân giải cứu, sao có khả năng xảy ra việc này? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



Nghe những lời đó, Kiếm Vô Trần lạnh giọng nói:



- Văn Bất Danh, ngươi không phải vì muốn cứu Lục Vân mà cố ý đưa ra chuyện không có chứng cứ gì có thể tra xét, hòng lừa gạt cao thủ ba phái ở đây chứ?



Hứ một tiếng giận dữ, Văn Bất Danh quát lên:



- Ta Văn Bất Danh tự nhận, dù không phải là cao nhân gì nhưng ít nhất cũng có chút ít thanh cao. Ta đến đây mặc dù muốn cứu Lục Vân nhưng cũng chẳng cần đặt điều nói dối, dùng thủ đoạn ấy để cứu người. Hôm đó ở trong một hẻm núi, Thanh Hư đạo trưởng, Như Vân đại sư và Âm Huyền Sinh ba người liên thủ muốn tiêu diệt một đứa nhỏ, kết quả bị hộ thể thần thú của đứa nhỏ làm cho trọng thương. Mắt thấy họ sắp chết dưới tay đứa nhỏ, Lục Vân phải xuất thủ tương trợ cứu ba người, nếu không ngươi nghĩ họ có thể còn sống sao?



- Haha... Văn Bất Danh ngươi quả có thể nói ra những lời hoang đường vô lý như thế sao? Ngươi nói ba vị cao thủ liên thủ tiêu diệt một đứa trẻ chẳng những không thành trái lại gần như chết vì thần thú gì đó của đứa trẻ, ngươi nghĩ chuyện như vậy có người nào tin chứ?



Cất tiếng cười chế nhạo Văn Bất Danh, ngữ khí Kiếm Vô Trần thập phần lăng lệ.