Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 182 : Sinh Mệnh Tẩn Đầu
Ngày đăng: 04:46 22/04/20
Tiếng hừ bực bội và phẫn nộ đồng thời vang lên trên bầu trời Dịch viên, trong cuộc chiến kinh nhân Phong Lôi chân quân bị Lục Vân hung hãn kích trúng. Dưới sự công kích cường đại của Chiến Tâm tôn giả và Diệp Tâm Nghi, Lục Vân bị trọng thương lần nữa chớp mắt di động xuất hiện ra ngoài mấy trượng, miệng không ngừng gầm lên tức giận.
Lạnh lùng nhìn tứ phía, khi Lục Vân nhìn thấy Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đang bị thương, ánh mắt bỗng hiện một tia mê hoặc rồi chuyển sang vẻ nhu hòa. Còn khi nhìn đến Kiếm Vô Trần, Huyền Mộc đại sư, Phong Lôi chân quân lập tức vẻ nhu hòa biến mất, thần sắc chuyển sang vô cùng ngoan độc, sặc mùi máu.
Cảm nhận sự biến dị của Lục Vân, trên mặt đất tất cả Dịch viên đệ tử đồng thanh hô vang tên chàng, đáng tiếc Lục Vân dường như không nge thấy không có chút phản ứng. Quân Bất Hối của Thiên Kiếm viện bỗng cao giọng nói:
- Tất cả đều thấy Lục Vân chính là tà ma cực kỳ tà ác. Vì hòa bình và yên ổn của Nhân gian, chúng ta nhất định phải đoàn kết lại cùng tiêu diệt hắn. Hạo Vân cư sĩ, Ngọc chưởng giáo, thời khắc này không thể để tình cảm lấn át, chúng ta phải liên hợp cùng xuất thủ giúp đỡ họ tiêu diệt Lục Vân.
Hạo Vân cư sĩ cùng Ngọc Vô Song đều thờ ơ không ai mở miệng. Cách đó không xa vang lên tiếng nói giận dữ của Tử Dương chân nhân:
- Lục Vân tà ác ư ? Điều này còn không phải do các ngươi bức ép à, đừng nói Lục Vân, đổi lại bất kỳ người nào khác bị các ngươi cố ý hãm hại như thế có người nào không nổi giận ? Người trong cơn giận dữ vẫn còn phân tà ma với chính nghĩa sao ?
Quân Bất Hối nghe xong chỉ nhìn thoáng qua lão rồi ánh mắt chuyển sang nơi Hạo Vân cư sĩ và Ngọc Vô Song. Thấy hai người không có dấu hiệu động thủ, Quân Bất Hối hừ lạnh tự mình vọt ra đánh vào Lục Vân.
Giữa không trung, Diệp Tâm Nghi và Chiến Tâm tôn giả nhân lúc Lục Vân trọng thương, chân nguyên đang yếu dần tiếp tục phát động tấn công mãnh liệt hơn nữa. Trong phút chốc chu vi mười trượng quanh Lục Vân bị bao trùm bởi vô số kiếm ảnh cùng một đạo hoàng sắc thất luyện và đang nhanh chóng thu hẹp lại.
Trong vòng vây Lục Vân phát giác tứ phía đã bị khí lưu dày đặc phong kín, ngoài việc buộc phải đột phá trực tiếp thì không còn tìm được đường thứ hai để tẩu thoát. Cảm giác được bản thân sau nhiều lần trọng thương, thể năng càng lúc càng yếu trước mắt chân nguyên chỉ còn độ bốn thành, điều này làm dấy lên cơn phẫn nộ của Lục Vân, chàng không cam tâm gầm lên giận dữ.
Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Lâm Vân Phong đồng phát ra ba tiếng kêu xé lòng, thanh âm như khóc tựa hồ muốn ngăn chặn thời gian đang trôi, vĩnh viễn dừng lại ở chỗ đó, vĩnh viễn ghi khắc trong tâm. Tuy thế những tiếng kêu bi thảm này, ngoại trừ tăng thêm phần thê lương cũng không thể cải biến được việc đã định sẵn.
Trong mơ hồ, Lục Vân như bị luồng chấp niệm nồng đượm làm xúc động, không dằn được nhìn lướt về ba người đang bị trọng thương dưới đất. Khi ánh mắt mông lung giao nhau, thân ảnh mờ ảo, tình ý nhàn nhạt, tựa như ám thị mọi chuyện sắp trở thành quá khứ.
Cảm thấy sức mạnh đáng sợ đến sát bên mình, Lục Vân đột nhiên quay ra sau, gầm lên giận dữ, thần kiếm trong tay xoay tròn ba vòng, chém thẳng lên trời bắn đi nhanh chóng. Trong đòn phản kích, Thiên Ảnh huyết mị và Liệt hỏa Long hồn cùng gào rú phẫn nộ bất cam, lần lượt tung hết sức mạnh phản kháng nhất kích tuyệt thế cường hoành.
Một âm thanh cực lớn vang lên, một loạt tiếng nổ như sấm động giữa trời, không ngừng đánh vào Lục Vân. Thiên Ảnh huyết mị và Liệt hỏa Long hồn sau một lúc cố gắn phản kháng dữ dội, bị bức thối vào trong Như Ý tâm hồn kiếm. Còn thân thể Lục Vân không ngừng bị sức mạnh cực lớn đánh trúng, toàn thân máu tươi đầm đìa, khí tức mỗi lần bị đánh trúng yếu đi một chút, sinh mệnh dần dần rời bỏ.
Gầm lên giận dữ, Dao Quang toàn thân ma quang sáng chói, phối hợp Bát Bảo một đòn đánh trọng thương Thái Phượng tiên tử. Ngay tức khắc, cái miệng nhỏ Dao Quang hé mở, Nại Hà châu tỏa quang mang tà dị bắn thẳng đến Lục Vân mang theo toàn bộ công lực của cậu bé nhằm cứu vãn sinh mệnh của chàng.
Tuy nhiên, giữa không trung một đạo kim quang đột hiện, một chuỗi phật châu với khí tức từ bi thần thánh xuất hiện trước mặt Nại Hà châu chặn đường tiến của nó. Vốn dĩ Kim Cương thánh phật thừa cơ Văn Bất Danh nôn nóng muốn cứu người, sau khi một đòn đánh trọng thương lão liền thi triển Phật môn chí bảo - Thiên Phật châu nhằm cản trở Nại Hà châu của Dao Quang.
Cảm thấy khí tức của Lục Vân càng lúc càng yếu, những người quan tâm đến chàng trên mặt đều hiện lên vẻ bi thương, nuối tiếc vô cùng. Không còn tiếng kêu giận dữ, không một âm thanh than khóc, mọi người chỉ buồn bã nhìn chàng, muốn lưu lại ấn tượng cuối cùng về chàng, vĩnh viễn ghi lại trong đầu. Dù không thể cứu chàng ít nhất cũng có thể lưu lại hồi ức vĩnh viễn về chàng, có lẽ bây giờ mọi người chỉ có thể làm được như vậy.
Nhìn thấy khí tức Lục Vân tán loạn, nguyên thần băng hội sắp bị hủy diệt, đột nhiên một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống hình thành một kim sắc quang trụ bao trùm Lục Vân vào trong. Kim quang này không có một chút dự báo vừa xuất hiện lập tức cách ly toàn bộ lực công kích lên thân Lục Vân, tại thời điểm then chốt tối nguy hiểm đã cứu vớt sinh mệnh Lục Vân.