Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 188 : Trọng Sinh Điều Kiện

Ngày đăng: 04:46 22/04/20


Trên một ngọn núi xanh biếc màu ngọc bích, phía dưới dòng sông yên gió tĩnh lặng như gương. Tại vách núi thẳng đứng cheo leo có một động khẩu âm u tăm tối, cạnh đó là một bóng nhân ảnh đang dõi mắt nhìn về hướng tây nơi vầng trăng khuyết đang lên, sau lưng một màn bóng tối vô tận. Tuy vậy bóng nhân ảnh đó vẫn thật trầm tĩnh, dù chỉ một chút di động cũng không thấy thật giống như một pho tượng thần giữa trời đất. Đêm tối đen như mực, từng tiếng ngâm nho nhỏ theo những làn gió nhẹ bay lên giống như ngàn đời kêu gọi, tựa như đang truy tìm vết tích ngày xưa.



Là ai, là ai kêu gọi giữa đêm khuya? Là ai, là ai than thở trong giấc mộng xưa? Là ai, là ai tìm về một thời vinh quang đã xa? Là ai, là ai chìm đắm trong giấc mộng đời trước, không chịu rời xa? Khi ánh trăng di chuyển vào động tạo thành một vệt sáng kéo dài trong động. Giữa không gian yên tĩnh, một tiếng than thở từ trong miệng một người phát ra mang theo tâm trạng thê lương ảm đạm.



- Bao nhiêu năm rồi, cứ mỗi lần ta đến đây ngoài than thở ra cũng chẳng biết làm điều gì hơn nữa. Rốt cuộc sau này sẽ như thế nào, ta có thể lại được thấy người không? Liệt Thiên, một cái tên uy chấn thất giới, nhưng nay người lại ở đây mặc cho gió bụi phủ đầy. Không biết đến khi nào người mới có thể quay trở lại đại địa, thống lĩnh chúng thuộc hạ quay lại vương quốc năm xưa. Đêm nay là lần cuối cùng thuộc hạ trở lại để nhận chỉ thị của người, hy vọng lần này trở lại, người có thể nói cho thuộc hạ biết phải làm sao mới có thể giải được cấm chế cho người.



Âm thanh nhẹ nhàng lan truyền khắp sơn động.



Thời gian lặng lẽ trôi đi, bóng nhân ảnh vẫn yên lặng đứng đó, vừa giống như đang chờ đợi điều gì, lại giống như đang gìn giữ cái gì vậy, tóm lại là lộ ra vẻ thần bí. Đột nhiên lúc này một âm thanh thâm trầm chợt vang lên:



- Huyền Dạ, ngươi đến rồi!



Một câu nói ngắn ngủi, không tạo ra một chút dao động nào làm cho người ta không thể biết được âm thanh xuất phát từ đâu.



- Vâng, thưa chủ nhân, thuộc hạ đã đến. Người có khỏe không? Đêm nay đã là lần cuối rồi, người cũng nên nói cho thuộc hạ biết phải như thế nào mới có thể giúp người giải trừ cấm chế?



Nhân ảnh bất động lúc này nhanh chóng di chuyển, đôi mắt tỏa ra quang mang hai màu xanh hồng chăm chú nhìn vào sơn động tối đen.



- Thời gian trôi đi thật nhanh, một ngàn hai trăm năm cũng đã qua, nhớ lại những việc trước kia giống như mới ngày hôm nào càng khiến cho ta nhớ rõ như mới vừa xảy ra vậy. Lúc này cũng nên nói cho ngươi những gì cần thiết rồi. Ta hy vọng ngươi chú tâm nghe thật rõ, bởi vì vấn đề vô cùng quan trọng, một chút sai xót cũng phí hết công sức.



- Xin hãy yên tâm, thuộc hạ sẽ cẩn thận ghi nhớ từng câu nói của chủ nhân, toàn lực hoàn thành tâm nguyện của người, để giúp người lại thấy được ánh mặt trời. Hiện tại xin chủ nhân hãy giảng giải, thuộc hạ đã chuẩn bị rồi.
- Hy vọng ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng trở về, như vậy mới không uổng công trước đây chủ nhân của ta cứu ngươi một mạng.



Xích Hùng đi khỏi, sơn cốc nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh. Tuy nhiên, khi Xích Hùng rời khỏi không lâu lại có một bóng nhân ảnh khác hạ xuống bên ngoài tiểu các yên lặng quan sát sau lưng Huyền Dạ.



- Linh Phong, những việc ta giao cho ngươi, ngươi đã hoàn thành tất cả chưa?



Xoay người, Huyền Dạ nhìn về phía trung niên nhỏ bé bên ngoài tiểu các, nhẹ giọng hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



- Hồi bẩm chủ tử, việc người giao phó thuộc hạ đã cho người đi thám thính rồi. Vì để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ người giao, thuộc hạ phái người đồng thời tiến nhập Nhân gian, Quỷ vực, Ma vực để truy tìm, tin rằng sẽ nhanh chóng nhận được hồi âm. Chỉ riêng về Hắc Hổ cùng Long lang hai phía, theo thuộc hạ nghe ngóng được thì Hắc Hổ đã công phá phòng ngự của Đạo viên, thống lĩnh đại quân tiến nhập Nhân gian, trước mắt hắn đang cùng cao thủ chính đạo của Nhân gian giao chiến. Còn Long lang cũng đã đưa phần lớn thực lực quay trở lại Nhân gian, đồng thời bí mật cùng Ma vực Hắc ám Tôn chủ liên kết, xem ra sau này hắn có ý định liên kết với đại quân Ma vực, cùng nhau xưng bá thất giới.



Cười lạnh một tiếng, Huyền Dạ nói:



- Hùng tâm không nhỏ, đáng tiếc là Hắc ám Tôn chủ cũng không phải đơn giản, sao lại có thể bị hắn khống chế. Theo tính toán, tạm thời ta không có thời gian hỏi đến nhiều việc, cứ để mặc cho bọn chúng đi làm càn. Cũng đến lúc ta phải rời khỏi đây một thời gian, trong quãng thời gian đó nếu có vấn đề gì thì ngươi hãy giúp đỡ Tử Phong xử lý. Nhớ kỹ, khi ta không có ở đây thì đừng có gây rắc rối với Long lang cùng Hắc Hổ, chỉ cần ngươi quản lý tốt thủ hạ là được rồi, như thế ta mới có thể có cơ hội bí mật hành sự. Vì vậy ngoài ngươi cùng Tử Phong ra không được phép cho bất cứ ai biết, đề phòng tai vách mạch rừng.



- Chủ tử yên tâm, điều đó thuộc hạ đã hiểu rõ. Có Tử Phong ở đây và dựa vào thông minh tài trí của hắn, thuộc hạ tin rằng sẽ không xảy ra việc gì.



- Vậy thì tốt, ta cũng nên đi rồi, ngươi hãy cẩn thận một chút.



Huyền Dạ nói xong, trên thân lục quang chớp động, toàn thân tan biến trong không gian.