Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 197 : Vô Ý Sở Kiến

Ngày đăng: 04:46 22/04/20


Nhã viên, nằm bên bờ Hoàng Hà là trang viên của một đại phú gia bình thường. Lúc này Kiếm Vô Trần và mọi người tạm trú ở đây.



Ngồi tại đại sảnh Kiếm Vô Trần nhìn xung quanh thần sắc có phần nghiêm túc, hắn nhìn lướt qua mọi người một vòng, cuối cùng dừng lại nơi Phong Lôi chân quân của Vân Chi pháp giới rồi khẽ nói:



- Lần này nhiệm vụ thất bại chúng ta mất không ít nhân thủ. Đối với việc này, ta cảm thấy rất đáng tiếc nhưng ta tin có một ngày ta tự tay tiêu diệt Hắc Sát Hổ Vương báo cừu cho các đồng đạo đã chết. Hiện tại không biết tiền bối đối với sự tình này có nhận định ra sao, xin hãy chỉ điểm cho.



Nhìn hắn, Phong Lôi chân quân hơi suy nghĩ một chút hòa hoãn nói:



- Trải qua việc này chúng ta đã hiểu rõ, đối với hành động dị thường của Hắc Sát Hổ Vương chỉ có thể nói đây là lần tập kích bất ngờ. Phân tích những gì thu thập được sau sự việcxảy ra, trước khi chúng đi vào vòng mai phục thì thật ra chúng đã phát giác được. Sở dĩ giả vờ như không biết chẳng qua là kế sách tương kế tựu kế muốn các ngươi buông lỏng cảnh giác, cuối cùng dưới sự giật dây của Hàn Ưng mà bị lâm vào nguy khốn. Đối với sự tổn thất nghiêm trọng lần này tuy là điều bất trắc phát sinh, nhưng đối với chính đạo Vô Trần phải gánh vác trách nhiệm cực lớn, điểm này không thể chối bỏ. Còn như xử phạt ra sao tạm thời chưa đề cập vội, đợi việc này kết thúc mới căn cứ vào thành bại sau này của Vô Trần mà tiến hành thương nghị. Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của mọi người không phải tự trách mình mà tiêu diệt yêu vật như thế nào, cho nên điều gì bỏ qua được thì cho qua, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ định đoạt lại.



Lời vừa xuất toàn bộ đại sảnh yên tĩnh, cao thủ Lục viện đều thản nhiên không nói, hiển nhiên có một số việc trong lòng mọi người hiểu rõ. Thái Phượng tiên tử tĩnh tọa kề bên thấy vậy thầm than rồi khai khẩu nói:



- Thắng thua là chuyện thường của binh gia, mọi người đừng nản chí vì việc này. Hôm này trước khi các ngươi quay về, Tây Thục Dịch viên đã phái Tĩnh Nguyệt đại sư và Huyền Âm chân nhân đến trước tương trợ, trong tình hình bây giờ đây là hảo sự. Thời gian không còn sớm, mọi người hãy tổng kết một lượt nguyên nhân thành bại để tránh tái phạm lần tới.



Sau đó trong đại sảnh bắt đầu bàn bạc ồn ào để tổng kết kinh nghiệm.



Sau bữa cơm, Dịch viên Càn Nguyên chân nhân dẫn Phong Phi Dương, Lý Hoành Phi đi đến phòng Tĩnh Nguyệt đại sư và Huyền Âm chân nhân cũng có mặt cùng thảo luận sự tình lần này. Cảm khái thở dài, Càn Nguyên chân nhân có chút nuối tiếc khẽ nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Hai vị sư đệ muội, các người sao lại nhanh chóng đến đây như thế? Hiện tại nơi này tình thế cấp bách, các người không nên đến mới đúng.



Nghi hoặc nhìn lão, Huyền Âm chân nhân hỏi:



- Sư huynh nói vậy có ý gì? Tình thế đã cấp bách chính là lúc cần dốc sức tương trợ, tại sao huynh lại không muốn bọn đệ đến đây?



Cười với vẻ cam chịu, Càn Nguyên chân nhân cay đắng nói:
Cười hắc hắc, Vô Nhân Tọa nói:



- Dùng làm gì là việc của ta, ta không cần thiết nói cho ngươi hay, ngươi chỉ cần giao vật ra là xong. Ba ngày qua, sự kiên nhẫn của ta không còn nhiều, ngươi không giao ra thì đừng trách ta ra tay.



- Động thủ, ngươi nghĩ ta sợ ngươi hay sao? Người khác không biết thực hư của ngươi, chẳng lẽ ta cũng không biết à? Với tu vi của ngươi, trong tam gian thất giới đích xác được tính là đại cao thủ, nhưng Luyện Hồn chi thuật của Luyện hồn động thiên ta tin rằng ngươi cũng biết rõ, không phải ai cũng đủ can đảm khiêu khích. Ngươi tuy có vương tọa bất diệt chi thể hộ thân, nhưng ngươi dẫu sao không có thực thể chỉ có hồn phách, như vậy Luyện Hồn đại pháp của ta chính là khắc tinh của ngươi.



Âm sâm nhìn chiếc ghế, Kim Luyện nói không chút sợ hãi.



- Thật không, ngươi nghĩ như vậy tại sao vẫn đào tẩu? Thật ra ngươi không cần đào tẩu trực tiếp tiêu diệt ta, đấy không phải một lần vất vả mà cả đời nhàn nhã ư?



Nghe xong hừ lạnh một tiếng, Vô Nhân Tọa hỏi lại với vẻ chế nhạo.



Sắc mặt Kim Luyện hơi giận dữ, hừ nói:



- Ta không động thủ vì không muốn rước phiền toái, chứ không phải sợ ngươi. Ta đến Nhân gian không phải để sính cường đấu đá nhau, vì vậy trước khi lo liệu xong việc ta không muốn động thủ cùng người. Bây giờ ta vẫn nói lời này, tốt nhất ngươi nên đi bằng không ...



- Bằng không, ngươi có thể làm gì? Kim Luyện, ngươi đừng nghĩ rằng ngươi không động thủ thì không có ai chú ý đến ngươi, không ai lưu tâm đến mục đích của ngươi, kỳ thực ngươi đến tu chân giới làm gì trong lòng ta rất rõ. Hiện tại Nhân gian sắp đại loạn, tất cả cao thủ ẩn thế lộ diện đều có mục đích như ngươi, nếu không xuất thế để làm gì? Ngươi đến đây nhất định không ngoài việc truy tìm thần vật trong truyền thuyết, ta đoán không sai chứ?



Cười âm sâm, Vô Nhân Tọa nhẹ nhàng hỏi.



Ánh mắt trở nên lạnh lùng, toàn thân Kim Luyện tán phát một cổ hàn khí, mục quang nhìn chăm chú vào Vô Nhân Tọa lạnh lùng nói:



- Lão quái, ngươi đừng đoán bậy đoán bạ, việc của ta tốt nhất ngươi không nhúng tay vào. Hơn nữa thần vật ngươi nói tam gian thất giới này nhiều không kể xiết, nói như thế ngươi cho rằng có thể lừa gạt được ta à?