Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 227 : Thông Linh Chi Bảo
Ngày đăng: 04:46 22/04/20
Có thể chỉ là một tin đồn! Nhưng mọi người đều lộ rõ vẻ hy vọng, dường như vui mừng vì cái tin đồn này không có gì đáng tin cậy. Chính vào lúc này, một đệ tử của Lục Viện vội vàng chạy vào, kinh hãi nói:
- Khởi bẩm Minh chủ, vừa nhận được tin của Vô Vi đạo phái đưa tới nói rằng họ bị những Ma vực cao thủ tập kích. Thiên Thương đạo trưởng đã bất hạnh tử chiến, ngoài ra mười hai vị cao thủ nghe được tin này đến ứng cứu thì bảy người chết và năm người khác bị thương. Tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Sắc mặt đờ đẫn, lúc này mọi người đều sững người cái tin sét đánh này không thể sai được. Mọi người trong đại sảnh đều trầm mặc, không khí tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả những tiếng thở.
Kiếm Vô Thần buồn bã giơ tay bảo đệ tử lui xuống, ngồi thừ ra trên ghế buồn rầu nói:
- Tin đồn đã biến thành sự thật rồi, không ngờ chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi mà liên minh tam phái Lục viện chúng ta đã xảy ra biết bao nhiều việc và đã vấp phải sự công kích quá lớn như thế. Ta cũng giống như mọi người đều vô cùng đau khổ. Tuy nhiên những điều đau lòng này bây giờ không nói nữa, ta chỉ muốn nói thêm một chút rằng chúng ta đã đi đến bước đường này càng cần phải giữ vững niềm tin. Phải lấy tất cả dũng khí đối mạt với sự thật này, để tiêu diệt bọn yêu ma quỷ quái trả thù cho những người đã chết.
Một tiếng vỗ tay nhẹ vang lên từ phía của Diệp Tâm Nghi, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng:
- Minh chủ nói rất đúng mặc dù chúng ta không thể xoay chuyển được những gì đã xảy ra, hãy để chúng ta biến đau thương thành sức mạnh. Hãy giữ vững niềm tin, toàn tâm toàn ý đi tiêu diệt bọn yêu ma quỷ quái ở Nhân gian. Trời đất rộng lớn bao la từ trước tới nay tà không thể thắng chính, những đồng đạo của chúng ta đã ngã xuống những ngày vừa qua thì sẽ lại có những tốp nhân sỹ chính đạo khác đứng lên. Chỉ cần chúng ta kiên trì tới cùng, nhất định sẽ có một ngày giành được thắng lợi. Mọi người hãy vứt bỏ những đau thương trong tim, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng.
Nhìn nàng, mọi người đều hiểu được ý nghĩa của những lời nói đó. Cảm nhận được sự động viên khích lệ của nàng cuối cùng mọi người đều lộ rõ chí kiên quyết, đồng thanh hô to đánh bại yêu ma tất cả mọi đau thương lúc này đều biến thành sức mạnh.
Sáng ngày hôm sau, liên minh có một sự kiện đáng vui mừng đó là Tàn Dương Tử dẫn đầu năm phái tới Nhã Viên gia nhập liên minh chính đạo, mọi người đang buồn phiền thì có tin vui này coi như là đã bù đắp cho những mất mát. Kiếm Vô Trần vì thế tỏ ra vô cùng vui mừng, triệu tập mọi người đến đại sảnh bàn bạc phương án hành động tiếp theo. Cũng trong thời gian đó trên một đỉnh núi vô danh, một bộ phận cao thủ cũng đang tụ tập lại. Chỉ có điều khác biệt đó là những người này không phải là nhân sỹ chính đạo, mà là những cao thủ trong tà môn ngoại đạo trong giới chân tu.
Nhìn kỹ lại thì chỉ có vẻn vẹn bảy người chia thành bốn nhóm, rõ ràng là đến từ bốn nơi khác nhau. Trong bốn nhóm người này, ngoài bốn lão tầm ngũ tuần đứng ở phía đông tay chống gậy trúc, thì ba nhóm còn lại chỉ có độc nhất một người. Đầu tiên nói về người đứng ở phía nam, người này trông giống một thương gia. Bề ngoài trông có vẻ phú hào cùng với khuôn mặt luôn nở nụ cười, trông hắn ta giống như một viên ngoại của một gia đình giàu có và không nhìn thấy có vẻ gì tà ác cả. Người này khoảng bốn mươi tuổi, tay vung vẩy cái bàn tính bằng sắt đang nhìn mọi người mỉm cười không nói không rằng.
Phía bên trái hắn ta là một lão già khoảng tầm bảy mươi tuổi, trông lão ta có vẻ đáng rất sợ. Bộ quần áo mặc trên người đã không thể phân biệt được rốt cuộc là màu xanh hay màu đen, có lẽ là đã rất lâu rồi chưa thay. Lão này nhìn bề ngoài độc ác trên vai lão lại là một con rắn nhỏ đang trườn, mồm lúc nào cùng lè cái lưỡi đỏ lòm làm bộ dạng lão ta tăng thêm phần đáng sợ. Người còn lại trông giống như một văn nhân, hắn ta khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi. Khuôn mặt gầy gò nở nụ cười nham hiểm có phần kỳ dị, mắt không ngừng láo liên, tay thì phe phẩy cái quạt bên trên có thêu tranh sơn thuỷ. Có ngọn núi như đang lắc lư và nước sông như đang chảy.
Tà Tâm thư sinh cười nói:
- Đúng là có con mắt, đáng được khen ngợi. Còn về mục đích của ta nói ra có lẽ mọi người sẽ vô cùng ngạc nhiên, vì vậy trước khi nói ra ta muốn hỏi mọi người một việc, xem mọi người trả lời thế nào?
Mọi người nghi hoặc nhìn hắn, Giả Chính nói:
- Thư sinh, ngươi có gì thì cứ nói toẹt ra đi việc gì mà cứ lòng vòng khiến mọi người đều thấy khó chịu.
Tà Tâm thư sinh cười bí hiểm nói:
- Điều mà ta muốn hỏi mọi người chính là, không biết mọi người đã nghe nói tới Thông linh điểu đứng vị trí đầu tiên của huyền linh dị vật trong số hai tư binh khí thần Đại la Chư thiên chưa? Vật này có hình giống như con chim, toàn thân phát ra ánh sáng ngũ sắc vì vậy mà được mọi người gọi là Thông linh điểu.
Bách Độc Xà Quân cau mày nói:
- Tà Tâm thư sinh, ngươi hỏi điều này làm gì? Ta có nghe nói Thông linh điểu có khả năng tìm kiếm bảo vật trên thế gian, chỉ cần có được nó là có thể ngộ ra quyết pháp trên nó.Có thể dựa vào đó tìm ra các Thần khí khác, vì thế được liệt vào vị trí đầu tiên của huyền linh dị vật. Ngươi hỏi điều này có phải là vật này đã xuất hiện?
Tà Tâm thư sinh cười hì hì nói:
- Ngươi thật thông minh nghe một biết mười. Không sai, ta đích thực có thông tin về vật báu này nhưng chỗ cất giấu cụ thể thì ta không biết. Mấy ngày này Ma Huyễn Tôn chủ của Ma vực đang mai phục bên ngoài sơn môn của Vô Vi đạo phái, nghe nói là để tìm ra bí mật của họ. Bí mật này hoàn toàn mới xuất hiện, nghe nói lúc đó trong Vô Vi đạo phái có Thiên Si đạo trưởng võ công vô cùng lợi hại nhưng lại say mê với việc tiên đoán ý trời vô tình biết được thiên cơ. Và đoán ra việc xuất hiện của Thông Linh Điểu vì vậy mới gây ra kiếp nạn vừa qua, đến Thiên Thương đạo trưởng cũng chết trong tay Ma Huyễn tôn chủ.