Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 237 : Dục Thôn Lục Viện

Ngày đăng: 04:46 22/04/20


Thương Nguyệt nhìn Lục Vân không nói, Lục Vân chầm chậm lắc đầu, nhẹ trả lời:



- Lúc này ta không thể quay về, lần này trở lại ngoài việc thông báo tin tức, còn có một điểm đề tỉnh, Đạo Viên cùng Phượng Hoàng Thư Viện đã bị diệt, mục tiêu tiếp theo còn chưa biết, ta có thể cảm nhận Dịch Viên cuối cùng cũng sẽ giống thế. Vực chi tam giới thực lực bắt đầu bộc lộ, tình thế trước mắt đã cho thấy chúng còn cường đại hơn chính đạo nữa. Thái Âm Tế Nhật hiện tại chưa xuất hiện, chính đạo vẫn còn một tia hy vọng. Nhưng một khi Thái Âm xuất hiện, lúc đó khắp Nhân gian sẽ tràn ngập khí chí âm chí tà, chưa biết sẽ ra sao.



Thần sắc trầm trọng, Lâm Vân Phong nói:



- Đệ đã minh bạch ý của huynh, đệ sẽ chuyển cáo chưởng môn sư bá, huynh cần bảo trọng, đừ ng để chúng tôi lo lắng.



Lục Vân nhãn thần phức tạp nhìn Lâm Vân Phong khẽ đáp:



- Được rồi, đệ hãy trở về, nhớ rằng tin tức là do Thương Nguyệt chứ không phải ta cáo tố, còn nữa, ta muốn nói với đệ Âm Dương Pháp Quyết là tu luyện chi pháp, hãy cố gắng tu luyện, tương lai tất hữu dụng, bảo trọng.



Dứt lời cùng Thương Nguyệt biến mất tại thiên không. Còn lại một mình, Lâm Vân Phong cấp tốc chuyển thân bay đi. Vừa về Dịch Viên, Lâm Vân Phong tìm ngay Trương Ngạo Tuyết nhờ nàng giúp đỡ tìm Huyền Ngọc cùng Tử Dương hai người tới Dịch Thiên Các có sự việc cần thương nghị.



Khi Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân đến, Lâm Vân Phong thần sắc ngưng trọng nhìn ba người, trầm giọng nói:



- Hai vị sư bá, đệ tử mới nhận được một tin tức xấu, Phượng Hoàng Thư Viện đã bị Ma Vực Hắc Ám Tôn Chủ suất lĩnh thuộc hạ tập kích, một ngày quyết chiến, ngoại trừ Thương Nguyệt sư tỷ, toàn bộ đều tử trận.



- Cái gì?



Ba tiếng kêu kinh hoàng đồng thời từ ba người phát ra, như bị một đạo thiên lôi gián g xuống, ba người thần sắc đại biến, mãnh nhiên khởi thân, kinh hãi Lâm Vân Phong. Trầm mặc không nói, không ai khai khẩu, im lặng tiêu hóa tin tức đáng sợ đó. Một tiếng thở dài từ miệng Huyền Ngọc chân nhân phát ra. Tử Dương chân nhân và Ngạo Tuyết vô lực ngồi xuống, sắc mặt đầy nét kinh hãi, nhãn thần bất động chờ ý kiến của người đứ ng đầu.



Huyền Ngọc chân nhân nhìn Lâm Vân Phong, trầm giọng nói:




Nói xong, Kiếm Vô Trần nhìn qua Lục Viện chưởng giáo để xem phản ứng của họ. Hiện tại Lý Trường Xuân không có ở đây, mọi chuyện của Thiên Kiếm Viện tự nhiên do Kiếm Vô Trần làm chủ. Đạo Viên bây giờ chỉ còn có ba người nên không có gì để nói. Bây giờ chủ yếu tùy thuộc vào Nho Viên, Dịch Viên, Phương Hoàng Thư Viện và Bồ Đề Học Viện mà thôi.



Ngọc Vô Song, Hạo Vân cư sĩ, Pháp Quả đại sư, Càn Nguyên chân nhân cùng nhìn nhau không nói một lời. Tất cả đều đang suy nghĩ về đề nghị mà Kiếm Vô Trần đưa ra.



Diệp Tâm Nghi thấy cả đại sảnh im lặng liền nhẹ nhàng nói:



- Thật ra việc này cũng có điểm thuận lợi và điểm bất lợi. Thuận lợi là chúng ta có thể làm gia tăng sức mạnh của mình để đối phó với yêu ma quỷ quái. Tuy nhiên cũng cần phải lưu ý một điểm là Lục Viện có lịch sử khác nhau, môn quy của mỗi viện cũng khác nhau. Nếu bây giờ thống nhất lại thì rất khó khăn. Trước mắt, Vô Trần đề xuất ý kiến như vậy, chúng ta cần phải phân tích tình thế lợi hại. Như trong trận giao phong với Yêu vực Hắc Sát Hổ Vương, dù chúng ta thực lực cường mãnh xuất chinh, nhưng nếu không suy nghĩ cẩn thận sẽ bị tiêu diệt, hối hận cũng không kịp. Vì vậy theo ta, mọi người nên ủng hộ ý kiến Kiếm minh chủ, chúng ta tập trung lực lượng lại, đối với các phải nhỏ khác thì thương lượng cùng hợp tác, nếu không tin rằng sẽ khốn khó.



Thấy Diệp Tâm Nghi lên tiếng, Ngọc Vô Song hiểu là im lặng không thể giải quyết được vấn đề, liền nói:



- Việc này xảy ra quá đột ngột, bọn ta cần có thời gian để suy nghĩ, tạm thời chưa thể trả lời Kiếm minh chủ được. Phải biết rằng Lục Viện được thành lập hơn cả ngàn năm nay, bây giờ kêu tụ lại không phải là chuyện dễ dàng. Chờ ta về hỏi ý kiến của chúng môn hạ rồi sau đó sẽ trả lời sau.



Nghe xong, Kiếm Vô Trần thần sắc chợt lạnh lùng. Chỉ có Hạo Vân cư sĩ và Pháp Quả đại sư tỏ vẻ ủng hộ, còn Càn Nguyên chân nhân vẫn trầm tư không nói. Cảm thấy mục quang của Kiếm Vô Trần đang nhìn mình, Càn Nguyên chân nhân trong tâm chấn động. Mặc dù hiểu ý của hắn muốn sát nhập Lục viện, tăng thêm sức mạnh của chính đạo, nhưng thật sự lúc này không phải là thời điểm để tranh luận với hắn. Trấn định tinh thần, Càn Nguyên chân nhân bình tĩnh nói:



- Sự việc này quá quan trọ ng. Rất tiếc chưởng giáo tệ phái lại không có ở đây. Vì vậy Càn Nguyên vô phương hồi đáp với Minh chủ. Xin chờ tôi về bẩm báo với chưởng giáo rồi sau đó sẽ trả lời Minh chủ sau.



Thần sắc không hài lòng, Kiếm Vô Trần bình tĩnh nói:



- Bổn tọa chỉ tùy tiện đề xuất ý kiến, tạm thời để nó qua một bên. Bây giờ chúng ta cần phải thương lượng đại kế trừ ma, còn việc đó khi nào có thời gian sẽ bàn lại. Điểm thứ nhất, bổn minh có tiền bối Ngũ phái gia nhập thực lực đại tă ng. Vì vậy ta muốn hoàn chỉnh kế hoạch, thực hành phương pháp dương đông kích tây, tiêu diệt thế lực của Ma Vực. Chi tiết cụ thể là...



Đổi chủ đề, Kiếm Vô Trần không nhắc lại việc sát nhập, bắt đầu thương nghị đại kế trừ ma.