Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 239 : Sơ Nhập Ma Vực

Ngày đăng: 04:46 22/04/20


Thấy đối phương không tin, Bắc Phong trầm tư giây lát rồi lạnh giọng nói:



- Ta đã nói tử tế mà các ngươi vẫn không tin, vậy chỉ còn cách trực tiếp đối đầu thôi. Dù sao ta cũng chỉ tới tìm người để khảo thí tu vi của mình, chỉ cần có người động thủ cùng ta là được. Giờ các ngươi hãy chuẩn bị đi, ta nói đã nhiều rồi, chúng ta so cao thấp để biết sự thật.



Nói xong, hắn đưa mục quang nhìn về phía chân trời, cả người bạo phát khí thế lớn mạnh dồn ép tới khiến hơi thở mọi người trở nên gấp gáp, sắc mặt đại biến. Khẽ thở dài, nhóm người Phong Lôi chân quân và Kiếm Vô Trần nhìn nhau, biết rằng không thể né tránh được nữa, chỉ có động thủ mới giải quyết được vấn đề. Ra hiệu cho mọi người lùi ra, Phong Lôi chân quân trầm giọng nói:



- Ngươi đã không chịu nói ra mục đích chân chính mà lại quyết động thủ,



vậy hôm nay ngươi hãy lưu lại đây.



Dứt lời vận tụ chân nguyên toàn thân, chớp mắt cả thân thể đã ẩn tàng trong một quầng sáng đan xen hai màu thanh hồng chuẩn bị phát động công kích. Trong Nhã viên, một trường quyết đấu sắp được triển khai, Bắc Phong thần bí đến từ Tây vực Bất Dạ thành cùng Phong Lôi chân quân cao thủ của Vân Chi pháp giới, rốt cuộc ai mạnh ai yếu tạm thời còn chưa phân định, nhưng khí thế mãnh liệt kinh người của song phương đã dự báo trước một trận chiến không tầm thường.



Lặng lẽ đứng trong mây, Thương Nguyệt nhìn Tàng Thi Giang dưới chân, ánh mắt hiện lên vẻ ưu thương nhàn nhạt. Mọi chuyện trong quá khứ tuy đã trôi qua theo thời gian nhưng cừu hận như núi đó lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng nàng. Thở dài một tiếng, Thương Nguyệt thấp giọng nói:



- Chúng ta xuống dưới đi, càng kéo dài thì đối với chúng ta lại càng bất lợi.



Vỗ về vai nàng, Lục Vân ôn nhu nói:



- Sinh tử chỉ là một thứ hình thức trong mắt mọi người thôi, có lẽ tại một địa phương khác sẽ có thiên đường mà chúng ta không nhìn thấy được. Bọn họ, những người đã mất sẽ sinh sống tại nơi đó. Chúng ta đã được sống thì phải tiếp tục sống theo cách của chúng ta, sống trong mắt người khác, để bọn họ biết được điểm khác biệt giữa chúng ta và mọi người.
- Điều đó chứng tỏ có lúc phải rất hao tổn trí óc mới có thể nghĩ thông. Có lẽ trên thế gian này chỉ có muội mới dùng phương thức kỳ lạ này để biểu đạt ý tứ khác của mình.



Khẽ mỉm cười, Thương Nguyệt lập tức toát ra mị lực kinh người, dịu dàng nói:



- Đây chỉ là những điều trao đổi giữa hai ta thôi.



Một câu nói đơn giản có vẻ hết sức bình thường nhưng trong đó lại lộ ra huyền cơ vô tận.



Lục Vân rúng động tinh thần nhìn ra xa, đột nhiên chàng nghĩ có lẽ trong ba nữ nhân mà mình đã gặp, thời gian ở bên Thương Nguyệt là ngắn nhất nhưng nàng lại là người hiểu thấu lòng mình nhất. Tốc độ như một mũi tên mang theo tia sáng đỏ sẫm chói lọi rạch ngang bầu trời lục sắc, Như Ý Tâm Hồn kiếm đột nhiên dừng lại, Thương Nguyệt và Lục Vân chìm mình bên trong bỗng ngẩng đầu lên, chú thị nhìn cao thủ Ma vực đang đứng cách đó vài trượng. Chỉ thấy người này thân cao một trượng, cơ bắp cứng rắn nở nang như những ngọn núi nhỏ nổi lên trên thân hình khiến người ta có cảm giác đây là kẻ rất có sức mạnh. Nhìn bề ngoài khó đoán đúng tuổi, khoảng trên dưới bốn mươi, tay cầm Phi Xoa phủ, cả người như một cự ma chống trời đang nhìn Lục Vân và Thương Nguyệt với vẻ thâm độc.



- Bọn nhãi nhép nào tới từ Nhân gian lại dám xâm nhập Ma vực của ta, còn không mau báo tên chịu chết?



Hữu thủ vung lên hạ xuống, Phi Xoa phủ bỗng hướng xuống đất phát ra một tiếng kinh lôi ầm vang bên tai khiến Lục Vân và Thương Nguyệt giật thót mình, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh dị.



Buông tay Thương Nguyệt, Lục Vân nghi hoặc nhìn địch nhân to lớn này, đáp:



- Xem ra không những thân thể cao lớn mà tu vi cũng cao cường đáng sợ, đúng là cao thủ hiếm thấy. Ta tên Lục Vân tới từ Nhân gian, mục đích đến dây là để tìm vị trí cụ thể của Hắc Ám giới, chắc hẳn là ngươi biết rất rõ.