Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 24 : Sơ Nhập Kiếm Viện

Ngày đăng: 04:44 22/04/20


Rời khỏi Dịch Viện, Huyền Ngọc chân nhân dẫn theo sáu người đến Thái Huyền sơn. Trên suốt quãng đường, Huyền Ngọc chân nhân chỉ cuốc bộ như một người bình thường chứ không thi triển bất kỳ đạo pháp nào. Mọi người đều cảm thấy khó hiểu nhưng đều không dám mạo muội hỏi lý do, chỉ lặng lẽ đi theo sau.



Một tiếng trôi qua, cả đoàn người đã đi được hơn hai mươi dặm đường. Lúc này, Huyền Ngọc chân nhân đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi bốn vị đệ tử: "Có ai hiểu được tại sao ta chỉ đi bộ không? Nghĩ được gì cứ nói, không cần nghi ngại".



Tử Dương chân nhân mỉm cười, Tịnh Nguyệt đại sư thì bình thản không biểu lộ, bốn đệ tử còn lại đều ngơ ngẩn người. Lâm Vân Phong chớp mắt nhìn Huyền Ngọc chân nhân, cười nói: "Sư bá, người nói là nghĩ gì nói đó đúng không ạ? Vậy thì để Vân Phong đoán thử, nếu sai thì sư bá cũng đừng nổi nóng nha. Người làm như vậy là muốn chúng đệ tử cảm nhận một chút cuộc sống của người bình thường để nhắc nhở rằng, không nên bỏ phí những tu vi không dễ có được của bản thân. Không biết Vân Phong nói thế có đúng không?".



Huyền Ngọc chân nhân khẽ cười gật đầu: "Người tiếp theo, có ai có cùng ý nghĩ như vậy không? Cứ tiếp tục nói, bất kể đúng hay sai, ta đều không trách". Sau đó nhìn về phía ba đệ tử còn lại với ánh mắt đầy ngụ ý.



Trương Ngạo Tuyết khẽ nhìn sang Lục Vân rồi thản nhiên nói: "Đệ tử cho rằng sư bá làm như vậy là muốn mách bảo mọi người, kẻ chân tu không được quên căn nguyên của mình. Tuy chúng ta đã biết đạo pháp, có thể ngự kiếm phi hành, nhưng tất cả đều khởi nguồn từ cơ thể cốt nhục bình thường. Bất luận chúng ta tu luyện đến đẳng cấp cao thâm thế nào thì cũng là bắt đầu từ một phàm nhân mà thôi".



Lục Vân nhìn thoáng qua sư phụ rồi quay sang Huyền Ngọc chân nhân, khẽ nói: "Bước đi từng bước lặng lẽ như vậy, ngoài việc có thể tĩnh lặng tâm trí, nó còn giúp che giấu nhiều thứ. Lần này đối thủ của chúng ta đều là những bậc đàn anh lợi hại, cho nên có thể ẩn tàng thực lực, nắm rõ đối phương để đột kích ngay thời khắc chính xác là điều cực kỳ quan trọng. Chuyến đi này của chúng ta là vì danh dự của Dịch Viện. Vì thế, để chiến thắng thì phải cố gắng ẩn giấu thực lực của mình, không để đối phương xem thấu, như vậy thì mới có thêm vài phần thắng nắm trong tay".



Vừa nghe những gì Lục Vân nói, Tử Dương chân nhân và Tịnh Nguyệt đại sư đều thần sắc biến đổi, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chặp vào Lục Vân. Còn Huyền Ngọc chân nhân thì lộ vẻ tán thưởng nhưng thái độ đó chỉ lướt qua, không dễ phát hiện. Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết cùng Lý Hoành Phi đều quay sang nhìn chàng, ánh mắt cũng không kém phần ngạc nhiên. Họ hoàn toàn không nghĩ Lục Vân lại thốt ra những lời này.



Huyền Ngọc chân nhân nhìn một lượt rồi nói: "Câu hỏi này mọi người cứ tiếp tục suy ngẫm, sau này ta sẽ giải thích. Mỗi người khác nhau sẽ có những kiến giải khác nhau, đó là điều bình thường, chọn lựa thế nào, đó mới là điều quan trọng. Sự đời luôn luôn biến đổi, con người theo đó mà thay đổi không ngừng, nhưng làm thế nào để giữ được cái tâm thuần khiết thì phải xem tu vi của từng người ra sao. Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục lên đường. Từ đây đến Thiên Kiếm Viện nếu ngự kiếm phi hành thì chỉ tốn nửa ngày mà thôi, chúng ta không cần phải vội. Chỉ cần đến đó trước khi trời tối là được. Lần này sở dĩ dẫn mọi người đến đó sớm hơn dự định là vì muốn các tân đệ tử hiểu rõ hơn về Thiên Kiếm Viện. Nó có thể giữ vững địa vị đệ nhất của mình trong suốt năm trăm năm qua, chắc chắn có ẩn tàng huyền cơ bên trong. Lần này chúng ta đến, ngoài việc tham gia thi đấu, ta còn muốn các ngươi học tập thêm nhiều thứ, lấy cái ưu tú của người khác để ứng dụng cho mình, hiểu không? Chúng ta hãy lên đường". Dứt lời, người lại tiến bước.



o0o



Thiên Kiếm Viện, là viện đứng đầu trong thiên hạ Lục Viện, tọa lạc tại đỉnh Thái Huyền sơn, cách Không Linh sơn không xa, gần ngay Hoàng Hà, là một nơi thần kỳ, hùng cứ bốn phương. Chính vì tọa lạc gần Hoàng Hà, là nơi thiên địa long mạch. Cho nên là năm trăm năm qua, nó luôn giữ vị trí đệ nhất môn phái trong chân tu giới, thành tựu vượt xa những môn phái còn lại. Trong suốt khoảng thời gian huy hoàng, Thiên Kiếm Viện đã đào tạo ra vô số cao thủ chân tu, trong đó có hai vị đã thành tiên. Một vị là người sáng lập viện Lăng Thiên, người thứ hai là trưởng giáo Thiên Kiếm Viện của năm trăm năm trước - Thiên Kiếm Khách.
Vân Phong, Ngạo Tuyết cùng Hoành Phi đều thích thú thưởng ngoạn cảnh sắc tuyệt đẹp trên đỉnh Thái Huyền sơn, không để ý đến những biến hóa trên sắc mặt của Huyền Ngọc chân nhân. Lục Vân tuy mắt nhìn bốn hướng nhưng trong thâm tâm nắm rất rõ từng cử chỉ thái độ của từng người. Từ những thần tình trên gương mặt của Tử Dương chân nhân và Tịnh Nguyệt đại sư, Lục Vân dường như đã cảm nhận được điều gì đó.



Khi đến Thiên Hỏa Động phủ, Lục Vân cẩn thận xem xét nơi này. Chỉ thấy đây là một sơn động to lớn, trước động khẩu là một sân bãi rộng rãi, đang có vô số những Thiên Kiếm đệ tử đang luyện kiếm. Tiến vào trong động, mới phát hiện động này to lớn đến dường nào. Bên trong động có rất nhiều động khác, trong các động lại có vô số những khoang rỗng, mỗi khoang sơn động đều có bố trí giường, ghế, có thể cư trú được.



Liễu Tinh Hồn dẫn bảy người đi vào một sơn động khá lớn, nhẹ nhàng nói: "Huyền Ngọc đạo huynh hãy trú ngụ tại tệ xá này vài ngày. Động này có tám khoang động nhỏ, có thể ở mỗi người một động. Mọi người cứ nghỉ ngơi thoải mái, nếu có việc gì cứ tùy ý dặn dò những đệ tử bên ngoài, họ sẽ tận tình giúp đỡ. Buổi tối, thân mời Huyền Ngọc đạo huynh cùng Tử Dương đạo hữu, Tịnh Nguyệt đại sư đến Thiên Huyền Động để trưởng giáo sư huynh được phép đích thân tiếp đón, hoan nghênh chư vị. Bây giờ mọi người chắc đã mệt rồi, ta không làm phiền nữa. Tối nữa ta sẽ đến đón ba vị. Cáo từ!". Nói xong lão bước nhanh ra khỏi sơn động, biến mất.



Lâm Vân Phong vừa ngắm nghía sơn động vừa lên tiếng hỏi: "Thật là kỳ lạ, Thiên Kiếm Viện được hạo xưng là chân tu giới đệ nhất môn phái mà tại sao toàn ở trong sơn cốc thế này? Làm như là người rừng không bằng. Với lại đệ tử đồng nghìn nghịt, chẳng lẽ toàn bộ lũ người ngoài sân lúc nãy đều ở trong cái sơn động này sao? Chắc điên mất".



Huyền Ngọc chân nhân khẽ than thở: "Thiên Kiếm Viện sở dĩ làm như vậy là muốn khích lệ môn hạ đệ tử, để họ cảm khó khăn mà quyết chí tu luyện. Thật ra người của Thiên Kiếm Viện không phải ai cũng ở trong sơn động, họ không những có nhà cửa phòng ốc mà còn xa hoa hơn cả Dịch Viện chúng ta nữa. Chỉ có điều... những người ở đó đều không phải người bình thường. Sau này các ngươi sẽ hiểu".



Tử Dương chân nhân lạnh lùng thở dài một tiếng: "Bọn chúng thật quá đáng, trước đây Càn Nguyên sư huynh có nói mà ta vẫn chưa tin. Hôm nay được tận mắt chứng kiến mới thấy chúng xem thường mình như thế nào. Trong mắt của chúng, Dịch Viện chúng ta chỉ là thứ hạng bét không đáng đếm xỉa, cho nên cả nơi ở cũng là nơi tệ hại nhất trong Thiên Kiếm Viện - Thiên Hỏa Động, thật là tức chết đi được". Nghe lão nói thế, bốn vị đệ tử đều ngơ ngác ngước nhìn.



Huyền Ngọc chân nhân cũng thở dài: "Đành vậy, ai bảo Dịch Viện chúng ta xếp chót chứ. Lần này nếu không thể mang về chút thanh thế thì chúng ta vĩnh viễn không còn hy vọng gì nữa. Cho nên, ta cứ mãi nói là bốn đệ tử phải cố gắng hết mình, để mọi người đều biết DịchViện của chúng ta không phải là thứ rác rưởi. Bốn người phải vì Dịch Viện mà tranh quang, đừng để người khác khinh khi xem thường. Bây giờ mỗi người hãy chọn cho mình một khoang động để nghỉ ngơi đi. Có thể chúng ta phải ở đây hơn mười ngày, mọi người phải chuẩn bị thật tốt, nghỉ dưỡng đầy đủ". Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Lý Hoành Phi sắc mặt trầm xuống: "Sư bá yên tâm, lần này Hoành Phi nhất định khiến cho lũ người đó không dám miệt thị Dịch Viện nữa. Đệ tử sẽ dùng thanh thần kiếm trên tay này để nói với cả chân tu giới rằng Dịch Viện là nơi lợi hại không kém ai".



Lâm Vân Phong cũng phụ họa: "Chúng thật là ức người quá đáng mà, cho dù ta có đánh không lại thì cũng phải sống chết với chúng, để khỏi mất mặt sư môn. Hừ, ta không tin chúng có thể lợi hại hơn bao nhiêu, tới lúc đó phải thử mới biết". Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết thì im lặng không nói, vẻ mặt nghiêm túc, thần tình trịnh trọng