Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 257 : Thông Linh Điểu Hiện
Ngày đăng: 04:47 22/04/20
Lúc này con cá nhỏ đã dừng lại, nó đang bơi qua bơi lại xung quanh con cá vàng xem ra có vẻ vô cùng thân mật. Từ khi Trần Ngọc Loan
đến cho tới lúc này, con cá nhỏ bơi tới bên cạnh nàng không ngừng ngoáy ngoáy cái đuôi, bơi lại phía con cá vàng dường như muốn nói điều gì.
Phát hiện ra tâm ý của nó, Trần Ngọc Loan tạm thời kìm nén lòng tò mò tiến đến phía trước con cá vàng cẩn thận quan sát, nàng phát hiện ra nó bị một sợi tơ màu hồng quấn vào đuôi làm cho không thể bơi đi được, chỉ có thể nhúc nhích trong một phạm vi nhỏ hẹp.
Có chút hiếu kỳ, Trần Ngọc Loan đưa tay giữ chặt lấy con cá thử dùng lực kéo nó lên nhưng kéo không nổi. Mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, Trần Ngọc Loan ý thức được có một sức mạnh rất lớn đã giữ nó lại chỗ đó làm cho không thể di chuyển ra chỗ khác.
Nhẹ nhàng thả con cá ra, Trần Ngọc Loan cho tay xuống bùn tìm kiếm sợi tơ màu hồng. Một luồng khí ấm nóng lan toả khắp tay nàng, tiếp theo đó là một cảm giác thoải mái đang lan nhanh khắp cơ thể khiến nàng giật mình nhưng ngay lập tức lại biến mất.
Rút tay lại, nàng nhìn thấy miếng huyết ngọc hình một con chim có màu đỏ tươi, to khoảng ba tấc nằm trong tay. Nhìn mảnh huyết ngọc rất sống động, cảm nhận được nguồn khí ấm nóng, Trần Ngọc Loan bất ngờ kêu lên một tiếng kinh ngạc, tự nhủ thầm:
- Đây là Thông Linh điểu ư? Nếu thật sự như vậy, thì cái vật khi trước mà bọn họ cướp đi là cái gì?
Trầm tư một lát, Trần Ngọc Loan cảm thấy quầng sáng hộ thể đang dao động nhẹ. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra con cá nhỏ dẫn nàng tới đây, cùng con cá vàng đang vui mừng bơi quanh nàng. Trần Ngọc Loan mỉm cười, dường như hiểu ra rằng chúng đang cám ơn mình, vì vậy nàng lắc đầu biểu thị không cần bận tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cúi đầu cẩn thận quan sát vật trong tay, Trần Ngọc Loan phát hiện ra điều thần kỳ nhất của Thông Linh điểu chính là nằm ở đôi mắt của nó, trong đó đang lấp lánh ánh sáng ngũ sắc vô cùng thần bí.
Toàn thân một màu đỏ tươi giống như một thứ binh khí bằng ngọc, bên ngoài không hề có một chút vết tích của bùa chú. Người không biết có thể không đoán ra nó là thần vật trong truyền thuyết.
Giấu kỹ Thông Linh điểu vào trong ngực áo, Trần Ngọc Loan nhìn lên cái chuông nhỏ màu tím ánh mắt sáng rực lên. Nàng rất thích cái chuông nhỏ tuyệt đẹp ấy, tuy nhiên nàng không hiểu vì sao cái hộp ở ngoài được làm vô cùng kín, khoá chặt cái chuông ở bên trong?
Muốn có được cái chuông màu tím cần phải phá được phong ấn bên trên chiếc hộp, nghĩ tới đây Trần Ngọc Loan bắt đầu vận toàn bộ chân khí trong người. Một luồng ánh sáng xanh lục chói loà xuyên qua ánh sáng xanh lục trên người nàng và chụp xuống phát ra một sức mạnh mạnh gấp ba lần, tại nơi sâu thẳm trong lòng sông dấy lên một xoáy nước vô hình.
Trần Ngọc Loan luyện thành thục Thiên Thuỷ quyết của phái Ngũ Hành môn thuộc âm nhu, trong Động Đình hồ vừa hợp ý trời, cơ duyên trùng hợp nên nàng đã luyện thành pháp quyết Bích Ba Yên Hà. Lúc này nàng đã dùng toàn bộ sức lực để vận chân khí, uy lực của nó mạnh mẽ không thể coi thường được.
Mưa gió đã ngừng, Trần Ngọc Loan từ trên không bay xuống cạnh hai người.
Văn Bất Danh nhìn nàng, hỏi:
- Nha đầu, tại sao vừa nãy ngươi không giữ chặt lấy Thông Linh điểu mà để cho Diệp Tâm Nghi cướp mất?
Trần Ngọc Loan xấu hổ nhìn hắn, nói nhỏ:
- Tôi làm sao mà biết được lại xảy ra vụ nổ lớn như vậy? Vốn dĩ tôi đã cất Thông Linh điểu ở trong người, nhưng đột nhiên lại bị cột nước đó đẩy lên, tiếp theo đó là hàng loạt những tiếng nổ lớn khiến cho đầu óc quay cuồng. Hơn nữa hai tay tôi đều đã cầm các thứ rồi, vì vậy đã để cho Thông Linh điểu bay đi mất.
Quy Vô đạo trưởng nghe xong, nhìn tay phải nàng đang nắm chặt:
- Tay trái của ngươi cầm tiêu thì đúng rồi, còn tay phải của ngươi thì nắm cái gì, chẳng lẽ còn quý hơn cả Thông Linh điểu?
Trần Ngọc Loan cúi đầu, đáp nhỏ:
- Cũng chẳng có gì mà chỉ là một chiếc chuông rất đẹp, tôi thấy nó thật tinh xảo, vì vậy sợ mất, là như thế...
Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng nhìn nhau thở dài, thầm nghĩ nha đầu này thật không hiểu chuyện. Một vật quý báu như vậy đã lấy được rồi lại còn làm mất, thật khiến người khác tiếc nuối.
Không trách cứ nữa, Văn Bất Danh nói:
- Thôi được rồi, chuyện đã qua rồi thì không nhắc tới nữa, ngươi hãy đưa cái vật trong tay ngươi cho chúng ta xem, rốt cuộc thì đó là vật gì mà khiến ngươi không rời tay?