Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 26 : Dạ nguyệt như thủy
Ngày đăng: 04:44 22/04/20
Sau bữa cơm tối, Lục Vân không đi tìm Vân Phong mà một mình rời khỏi động, chậm rãi đi về phía khu rừng phía bên trái. Sáng nay lúc đi dạo, Lục Vân có chú ý đến phía này có một khu rừng thanh tịnh, rất thích hợp để một mình suy nghĩ.
Chậm rãi cuốc bộ dưới màn đêm lạnh lẽo, Lục Vân khẽ ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng đang chiếu rọi trên cao. Đêm nay ánh trăng đẹp lạ thường, vầng sáng bàng bạc tỏa xuống bao phủ cả khu rừng. Nhìn từ xa, vô vàn chiếc lá óng ánh sắc bạc rung rinh, reo vui trong gió, dưới gốc cây là làn sương đêm mịt mờ. Chàng khẽ cười, miệng ngâm: "Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương. Lý Bạch thật khéo khi miêu tả cảnh đêm dưới trăng như thế này. Tối nay nguyệt quang không phải đã trở thành làn sương lững lờ rồi sao?".
Thu ánh mắt đang thơ thẩn với trăng và sương, Lục Vân tiếp tục chậm rãi đi về phía khu rừng. Không bao lâu chàng đã đến nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bóng người màu trắng. Dưới ánh trăng huyền ảo, thân ảnh trắng toát, lờ mờ trong gió sương đang đỉnh lập giữa các tán cây, lặng lẽ quay lưng về phía Lục Vân. Dáng áo thướt tha trong gió cùng mái tóc dài đang tung bay, tất cả đều mê người...
Lục Vân ngắm nhìn bóng lưng yêu kiều, đôi mắt biểu lộ vài ánh nhìn lạ lẫm. Bất ngờ, cơ thể của chàng vụt biến ngay sau lưng bóng áo trắng thướt tha. Im lặng, chàng không nói một lời nào mà chỉ đứng đó, dõi theo thân ảnh diễm lệ. một cơn gió tinh nghịch ghé ngang, mang theo từng lọn tóc tỏa hương đùa vui trên cánh mũi, khiến cho Lục Vân say đắm, ngất ngây.
Nhẹ nhàng xoay mình, bóng ảnh từ từ quay lại nhìn Lục Vân. Hai ánh mắt chạm nhau, một xúc cảm lạ lùng dâng trào trong tim mỗi người. Không âm thanh, không lời nói, hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau. Ngay lúc này, thời gian như ngừng trôi, gió như ngưng thổi, bốn bề đều trở nên mơ hồ. Giữa đất trời, trong khoảnh khắc lắng đọng, chỉ còn lại bóng hình của đối phương và đó là điều duy nhất trong tâm khảm của cả hai.
Ánh mắt trong ngần như hàn thủy, cùng đôi mắt đạm nhã như tiên sa, hai trái tim thu hút lẫn nhau chính từ ánh mắt của đối phương đang đắm chìm, đang thơ thẩn. Lục Vân bất chợt khẽ cười một cách đằm thắm: "Ngạo Tuyết, ở đây một mình suy nghĩ chuyện gì à?". Trong ánh mắt thanh khiết đó ánh lên thần sắc quyến rũ vô cùng.
Trương Ngạo Tuyết cũng lặng lẽ thu hồi ánh nhìn say đắm của mình, ngẩng nhìn trời cao, khẽ nói: "Tối nay trăng sáng và trong quá. Bao nhiêu năm rồi, lúc nào cũng chỉ tập trung tu luyện, chưa lần nào được ngắm nhìn nó kỹ càng như hôm nay. Xem như giữ cho mình một hồi ức thật đẹp, cất vào trong đáy lòng vậy". Dưới ánh trăng, gương mặt tuyệt sắc của nàng như được phủ một lớp ngân quang nhàn nhạt, càng ngắm càng mê mẩn. Vẻ đẹp cùng khí chất đạm nhã thanh cao đó cũng đang để lại một hồi ức sâu đậm trong đáy lòng của Lục Vân.
Ngẩng đầu, nhìn ngắm minh nguyệt trên thiên tế, Lục Vân từ tốn: "Trăng sáng như gương, trăng trong như nước, lòng người thanh tịnh, thấu rõ mọi việc. Mỗi khi đệ đang suy nghĩ điều gì, đệ đều nhìn lên bầu trời trước mặt. Bởi vì đệ muốn nói với trời cao, cuộc đời này của Lục Vân sẽ không bao giờ chịu khuất phục. Những gì đệ nghĩ là tung hoành thiên địa, tùy tâm tùy ý, thoát khỏi sự ràng buộc của vận mệnh, ý trời. Cho nên, đệ đã chọn con đường chân tu. Vậy còn tỷ thì sao, Ngạo Tuyết?".
Ngạo Tuyết vừa lắng nghe vừa nhìn Lục Vân, đôi mắt ánh lên những tia nhìn kỳ dị. Ngắm nhìn gương mặt tuấn tú cùng nụ cười thản nhiên, đầy tự tin của chàng, Ngạo Tuyết khẽ nói: "Lý tưởng của đệ xa quá, đó không phải là điều ta có thể tưởng tượng được. Cuộc đời này, ta chỉ mong đi qua một cách bình thản. Chỉ tiếc là có nhiều việc không theo ý nguyện của bất kỳ ai. Những ký ức của tuổi thơ, cho đến bây giờ đã trở nên mơ hồ không rõ, những kỷ niệm năm nào, giờ còn nhớ được bao nhiêu? Giấc mơ thuở nhỏ với trăng xanh, mong manh mộng mị đẹp mơ màng. Nếu ta phất kiếm đùa trăng sáng, chỉ e trăng tàn mờ bóng trăng".
Lục Vân nhìn sâu vào đôi mắt của Ngạo Tuyết, tình cảm dạt dào... Chàng khẽ nói: "Trái tim nếu không vết xước thì nước mắt sẽ không rơi. Những chuyện đã qua thì hãy để nó trôi đi, chúng ta còn tương lai mà. Ngày mai Lục Viện hội võ sẽ bắt đầu, tỷ có tâm nguyện hay mục tiêu gì không?".
Trương Ngạo Tuyết vừa nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của Lục Vân, lòng bất chợt run rẩy, như muốn trốn chạy. Quay đầu tránh khỏi ánh nhìn mê người của chàng, trái tim của Ngạo Tuyết khẽ thổn thức. Hít thở thật sâu, nàng khẽ nói: "Lần tỉ võ này liên quan đến niềm vinh nhục của Dịch Viện, cho nên chúng ta cần phải cố gắng hết mình. Kết quả thế nào thì không phải muốn là được. Chiều này ta có nghe sư phụ nhắc đến Thương Nguyệt của Phụng Hoàng Thư Viện. Sư phụ nói tu vi của Thương Nguyệt cao hơn ta một bậc, gần như đã đạt đến hạ tầng của Bất Diệt. Đó là điều cực kỳ hiếm có đối với một người tu luyện trẻ tuổi như vậy. Lần này nếu ta gặp phải đối thủ là nàng thì e là không qua được ải này. Thông qua lời nói của sư phụ sau khi trở về, ta có thể cảm nhận được điều gì đó bất ổn. Trước đó, trưởng giáo cùng sư phụ, sư bá đều rất tự tin, nhưng từ khi họp mặt các trưởng giáo trở về thì họ thay đổi hẳn thái độ của mình. Xem ra lần này chúng ta không có lợi thế lắm...".
Nàng không kịp hỏi gì hơn, chỉ biết nhanh chóng quan sát và bắt chước theo từng động tác di chuyển của Lục Vân. một lúc sau, Ngạo Tuyết bất ngờ sửng sốt, nàng phát hiện ra những động tác của Lục Vân hoàn toàn khớp với âm thanh và những luồng cường phong từ thất động. Càng nhìn thân ảnh điêu luyện của Lục Vân, Ngạo Tuyết càng hiểu ra một điều, Lục Vân hoàn toàn không đơn giản như những gì chàng đã biểu lộ ra ngoài. Có thể tu luyện pháp quyết Dịch Viện đến trình độ như thế này chỉ trong vòng hai năm, đó nào phải điều ai cũng làm được? Có lẽ Lục Vân còn nhiều điều bí mật nữa không ai biết.
Dưới ánh trăng sáng tỏa, trên sóng nước thét gào của dòng Hoàng Hà hoành tráng, hai vầng ánh sáng với hai sắc thái khác nhau đang di chuyển với tốc độ cực cao. Nhìn từ xa, hai quang ảnh một đỏ một tím đó không ngừng thi triển những động tác kỳ lạ trong phạm vi một trượng ngay giữa dòng nước cuộn chảy. Tốc độ của hai vầng sáng tiếp tục tăng cao, ánh sáng phát ra càng rực rỡ, chiếu rọi cả một vùng nước rộng xung quanh, hơi nước phản chiếu sắc quang, tạo ra những vầng sáng quyện giữa đỏ và tím, đẹp huyền ảo mê người. Đồng thời, sau lưng của hai đạo quang đó bất ngờ xuất hiện hai thủy trụ, dần dần hình thành hai con cự long, ưỡn mình phi thẳng lên trời cao.
Bóng trăng chậm rãi dời sang hướng đông, đã qua canh Tí. Âm thanh kỳ lạ đó cũng từ từ yếu dần rồi mất đi. Hai thân ảnh đang cao tốc dịch chuyển lập tức cùng lúc phát ra một tiếng hét đầy khí thế, vang vọng tứ bề. Cơ thể của Lục Vân và Ngạo Tuyết chớp hiện ngay giữa không, hai vầng ánh sáng rực rỡ, nổi bật trong đêm khuya.
Sau lưng, hai con cự long bay vút lên cao, mang theo phong thái oai phong thần dũng, rồi vụt tan ra thành một cơn mưa rào kèm gió bão gầm rú ngay trên đỉnh Thái Huyền sơn. Cơn mưa to đột nhiên đổ nước rầm rầm khiến cho vô số đệ tử trong viện đều giật mình tỉnh giấc, ai cũng cảm thấy kỳ lạ về cơn mưa bất chợt khi trăng vẫn tròn và sáng vằng vặc trên cao.
Giữa không, Lục Vân và Ngạo Tuyết nhìn nhau mỉm cười rồi nhẹ nhàng hạ xuống vực đá bên cạnh Hoàng Hà. Đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa, Lục Vân cười nói: "Hôm nay trời nóng quá, chúng ta giúp hạ nhiệt cho mọi người, cũng được xem là một việc công đức nhỉ".
Ngạo Tuyết chỉ cúi đầu nhìn vào Hoàng Hà, khẽ nói: "Đạo kiếm quyết vừa rồi vô cùng bá đạo thần kỳ. Đệ thấy chúng ta nên đặt tên là gì?".
Lục Vân ngơ ngẩn ngắm nhìn Ngạo Tuyết, trong cơn mưa phùn, nàng ẩn hiện một vầng tử quang nhàn nhạt trông lại càng đẹp và huyền bí, giống như một u linh trong đêm thâu. Sau đó chàng lại ngẩng nhìn lên trời, trầm tư: "Chuyện đêm nay sẽ là hồi ức của riêng hai ta. Đối với đạo kiếm quyết, xem như là thứ chỉ thuộc về chúng ta mà thôi. Nó xuất phát từ dòng Hoàng Hà, vô tình mà có được. Điều quan trọng là chúng ta có được dưới ánh trăng tuyệt đẹp của đêm nay, cho nên, đệ định đặt là: Dạ nguyệt trảm pháp, tỷ thấy sao?".
Ngạo Tuyết khẽ đọc lại hai lần, gương mặt nở một nụ cười thật duyên dáng. Nàng ngẩng đầu ngắm trăng, khẽ ngâm: "Dạ nguyệt trảm, dạ nguyệt trảm, trên đỉnh Thái Huyền, bên bờ Hoàng Hà. Tình cờ gặp gỡ nên cơ pháp, hồi ức ghi đậm trong tim ta". Sau khi trao cho Lục Vân một ánh nhìn khó hiểu, nàng bất chợt vụt người phi thân trở về Thiên Hỏa Động.
Lục Vân cũng phi người theo với nụ cười phiêu lãng. Giữa không, một giọng hát vang lên thanh khiết: "Thái Huyền sơn, giữa đất trời, tu chân đến bao giờ thì thành tiên? Thiếu niên tâm, ham trần duyên, cường kiếm tung hoành vì hồng nhan!". Tiếng hát lan tỏa trong tiếng mưa cùng tiếng gió, vang vọng.
Giữa rừng đêm, hai đạo quang ảnh một đỏ một tím, chớp mắt đã mất hút trong màn đêm đen đặc. Gió khẽ vi vu, vài tiếng thỏ thẻ vương vấn trong gió, múa may dưới ánh trăng, chỉ tiếc rằng... không ai nghe thấy.