Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 261 : Kinh Nhân Âm Mưu
Ngày đăng: 04:47 22/04/20
Lý Trường Xuân có thể lợi dụng hai phái chính tà giao chiến để phát triển làm lớn mạnh lực lượng của mình, đợi đến khi thời cơ chín
muồi lão ta lại có thể một lần nữa đứng đầu tam gian thất giới, khi đó có thể nói với người đời rằng lão ta mới chính là thiên cổ đệ nhất nhân. Dã tâm, đây là lần đầu tiên nó bùng lên mạnh mẽ đến vậy trong tâm linh Lý Trường Xuân, khiến lão ta có được sự tự tin và động lực mạnh mẽ như vậy.
Lúc đó nếu không phải Kiếm Vô Trần ngồi vào vị trí minh chủ mà đổi thành lão ta, tất cả những việc này đã không xảy ra rồi. Tuy nhiên, sự thay đổi đột ngột như vậy khiến cho tất cả những giấc mộng của Lý Trường Xuân biến mất, mọi cố gắng của lão đều trở thành công cốc, điều này khiến cho người đã từng nắm quyền lực to lớn trong tay như lão làm sao có thể chấp nhận được. Thế là lão ta đành lặng im lựa chọn âm thầm chờ thời cơ, cuối cùng thì cũng phát hiện ra cơ hội này, vì vậy lão cần phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, phải xây dựng lại cơ đồ.
Trên con đường mòn, hai người một nam một nữ đang bay tới xuất hiện bên ngoài bìa rừng. Nam nhân đeo mặt nạ tu la không nhìn rõ tướng mạo, còn nữ nhân bên cạnh sắc đẹp tuyệt trần, chỉ là trong nhãn thần xuất hiện những tâm trạng thật phức tạp.
Nam nhân đang đi bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn Lý Trường Xuân đang đứng dưới gốc cây, thờ ơ hỏi:
- Ông ở đây đợi ta?
Lý Trường Xuân quan tâm nhìn hắn ta, sau đó ánh mắt dừng lại ở nữ nhân, nhẹ nhàng hỏi:
- Đây là Huyền Âm Nữ? Người con trai đáp lạnh lùng:
- Nàng ấy là Cửu Âm Nữ, sư tỷ của Huyền Âm Nữ, ông có việc gì cứ nói
thẳng ra đi, ta còn phải lên đường.
Cảm thấy nam nhân có vẻ không vui, Lý Thường Xuân thở dài:
- Chỉ là ta quan tâm đến con mà thôi, con quả thật không tìm được Huyền
Âm Nữ, làm sao việc tu luyện của con lại có thể tăng tiến thần tốc vậy?
Nam nhân gằn giọng:
- Không cần ông quan tâm, người con gái này đã giúp ta luyện thành pháp quyết, vì vậy không cần Huyền Âm Nữ nữa. Có chuyện gì ông nói thẳng ra đi, không cần úp úp mở mở như vậy.
Lý Trường Xuân nghe xong cả mừng, vui vẻ nói:
- Thế thì tốt, thế thì tốt. Bây giờ ta có chuyện muốn nói riêng, con có thể bảo nàng ấy đi lên phía trước đợi con một lát được không?
Nam nhân suy nghĩ một lát, lạnh lùng nói với Lục Nga:
Thái Phượng tiên tử thở dài phá vỡ không khí yên lặng của căn phòng, hỏi nhẹ nhàng:
- Con đang nghĩ gì thế? Thư viện ngày xưa, hay là nghĩ về con hồi xưa?
Ngọc Vô Song ngước nhìn nhưng không phải là nhìn bà, trả lời chẳng có chút gì ăn nhập với câu hỏi:
- Quy tắc của thư viện từ xưa tới nay chưởng giáo vẫn là một trinh nữ, cả đời không lấy chồng, đúng không?
Thái Phượng tiên tử sững người, không hiểu tại sao Ngọc Vô Song lại đột
nhiên hỏi về vấn đề này, bà chỉ nhìn Ngọc Vô Song lạ lùng nói:
- Điều này con là chưởng môn thì rõ hơn ai hết, sao bây giờ lại hỏi ta câu
này?
Quay đầu lại, Ngọc Vô Song nhìn bà ta chằm chằm, bình tĩnh nói:
- Nếu như người không rõ, tại sao khi đó ngôi vị chưởng môn lại có thể rơi xuống đầu con?
Thái Phượng tiên tử mặt biến sắc nhìn Ngọc Vô Song chằm chặp, dường như đã đoán ra được ý nghĩ của Ngọc Vô Song, sau đó mặt nghiêm lại không thể nhận thấy sự thay đổi nào.
Thu lại ánh mắt sắc sảo, Thái Phượng tiên tử thở dài:
- Chuyện lúc đó con không thể hiểu được, hơn nữa cũng đã qua đi nhiều năm rồi, con hà tất phải nhắc lại.
Ngọc Vô Song hỏi ngược lại:
- Người thật sự không hiểu sao? Khi đó người không làm chưởng giáo, không lẽ không phải vì một người đàn ông sao?
Thái Phượng tiên tử run người, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, quát lên:
- Đủ rồi, chuyện xưa ta không muốn nhắc lại nữa, con hãy nói con có mục đích gì đi.