Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 265 : Tình Thế Thay Đổi
Ngày đăng: 04:47 22/04/20
Sắc mặt thay đổi, Diệp Tâm Nghi hỏi lại:
- Ý của tôn giả là võ công gã vừa sử dụng trước mặt chúng ta không
ra ảo giác?
phải pháp quyết của hai phái yêu ma mà chỉ là một diệu thuật gây
Chiến Tâm tôn giả trả lời:
- Rất có khả năng là như vậy. Tuy nhiên cụ thể thế nào thì ta không dám khẳng định chắc chắn, mọi người trong lòng hiểu như vậy là được rồi. Thôi, chúng ta hãy đi xem thử.
Bên ngoài Nhã viên, khi Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi cùng Chiến Tâm tôn giả đến thì hai bên vẫn còn đang giao chiến, chỉ khác là Thái Phượng tiên tử đã thay cho Càn Nguyên chân nhân, còn Vô Vọng của Đạo viên và Tất Thiên của Nho viên thì bay lên giúp đỡ Thất Huyền chân nhân với Hạo Vân cư sĩ. Ba người, trừ Pháp Quả đại sư còn khá một chút, Liễu Tinh Hồn và Tàn Dương Tử đều đã bị trọng thương, hiện chỉ đang gắng chống đỡ mà thôi.
Kiếm Vô Trần mắt nhìn bốn phía, khuôn mặt hắn hiện rõ sắc phẫn nộ khi không thấy bóng dáng gã kia đâu. Hắn bay vụt lên không giống như linh báo phi ưng xuất hiện bên cạnh Liễu Tinh Hồn, toàn thân phát tán tử sắc quang hoa, một luồng sức mạnh khủng khiếp trùm thiên hạ bao phủ lên Nhã viên.
Lúc này, Kiếm Vô Trần thi triển một thứ mà từ sau khi rời khỏi Dịch viên chưa từng sử dụng - Tử Hoa Thôn Nhật đại pháp.
Chỉ nhìn thấy hắn hai tay vận chân nguyên, một quầng tử sắc quang hoa bao phủ khắp người, cùng vô vàn những bùa chú lấp lánh chuyển động nhanh chóng và tập trung phía trước ngực tạo thành một mặt trời màu tím phát ra ánh sáng chói loà. Phía sau là một đám tử vân thần bí biến hoá khôn lường, dưới sự khống chế với toàn sức mạnh của hắn đã biến thành một vầng tử quang bao phủ lên cả một khu đất có bán kính hàng dặm, trùm lên sáu bóng đen.
Cảm nhận được sự khác thường của Kiếm Vô Trần, các cao thủ của liên minh đang giao chiến đều đẩy lùi đối thủ rồi nhảy xuống mặt đất.
***
Chia tay với Thệ Thuỷ Lưu, Lục Vân một mình bay trong biển mây, vừa đi về phía tây bắc vừa nhìn những đám mây nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau, lòng chàng có chút xúc động. Đã ly khai Dịch viên một thời gian, quãng thời gian này đối với Lục Vân mà nói trôi đi thật mù mịt.
Trước kia chàng tự nhủ có thể thắng được trời, chàng không phục lời nguyền của thiên địa bởi vì chàng muốn phá vỡ những sắp đặt của vận mệnh, chàng muốn chứng minh với vạn vật trong đất trời biết rằng vận mệnh của mình là do mình nắm bắt. Tâm niệm này từ nhỏ đã giấu sâu kín trong tâm linh chàng không gì có thể phá huỷ nổi, cho dù là hiện tại hay tương lai thì chàng cũng không quên điều này dù chỉ trong một khắc.
Cùng một tâm niệm, cùng một mục đích, chỉ là hoàn cảnh thay đổi nhưng tại sao trong thâm tâm chàng lại thấy không hề giống với trước kia? Tại sao có thứ gì đó luôn quanh quẩn bên mình, tình bạn, tình yêu và còn cái gì nữa đây?
Nghĩ kỹ, Lục Vân có chút không hiểu, có lẽ đúng là những thứ đó, đời người chẳng lẽ không có tình bạn, không có tình yêu sao?
Những người chân tu luyện tiên cầu đạo là bởi vì trường sinh, tại sao lại cần trường sinh? Là vì muốn bảo vệ sự cô đơn vĩnh viễn đó sao, hay là bởi vì một thứ khác, một thứ khác để họ theo đuổi cả đời, để trân trọng, để nhớ nhung? Nếu như họ không nỡ quên đi tất cả thì trường sinh còn có nghĩa lý gì nữa?
Có lẽ ban đầu mục đích người ta theo đuổi sự trường sinh không giống bây giờ, chỉ có điều những suy nghĩ ngày đó của họ đã bị chôn vùi hàng trăm nghìn năm trước. Chôn vùi trong những luân lý đạo đức, mất đi cái ý nghĩa tốt đẹp của nó và lắng xuống trong trong dòng sông thăm thẳm của lịch sử.
Khẽ thở dài, Lục Vân lẳng lặng nhìn theo những đám mây đang bay bồng bềnh, nghĩ rằng ngày nay mình giống như một bóng dáng đơn độc trong biển mây, một mình phiêu dạt tìm phương hướng trong sự đơn côi. Đời người như thế thì thật ảm đạm nhưng đó là tất nhiên, bởi vì nó được vẽ lên bằng vô vàn những màu sắc khác nhau, cuối cùng hình thành nên mỗi người một vẻ khác nhau, hình thành những trải nghiệm khác nhau của đời người.
Trầm tư, Lục Vân không hề chú ý đến địa hình ở dưới chân, khi chàng giật mình thì mới phát hiện ra bản thân đã vô tình đến tận dãy Âm sơn. Nhìn những dải núi liên miên ở dưới chân, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân đã phát giác ra quỷ khí dày đặc khiến cho chàng không khỏi kinh hãi.
Nghi hoặc và tò mò, Lục Vân chọn một đỉnh núi cao nhất để đáp xuống. Ý Niệm Thần Ba giống như một tấm lưới vô hình tìm kiếm tất cả các khí tức trên toàn dãy Âm sơn và nhanh chóng phát giác ra ba đỉnh núi có quỷ khí nhiều nhất.