Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 301 : Bàng Quan Phân Thân

Ngày đăng: 04:47 22/04/20


Khẽ mỉm cười, Trương Ngạo Tuyết nói:



- Chúng ta cũng chưa biết nữa, tất cả đều tuỳ theo tình huống mà hành động. Tương lai nếu gặp được Lục Vân, ta sẽ thay cháu gửi lời hỏi thăm đến chàng, như vậy được rồi chứ?



Dao Quang gật đầu đáp:



- Đa tạ dì Ngạo Tuyết, cháu sẽ cầu nguyện chúc phúc cho dì và Lục thúc thúc, cháu tin rằng hai người sẽ mãi mãi được ở bên nhau. Bây giờ cháu phải đi, chúng ta tạm chia tay nhau ở đây, lần sau gặp lại hy vọng thấy dì và Lục thúc thúc ở bên nhau.



Trương Ngạo Tuyết cảm kích cười rồi khẽ dặn dò:



- Hiện tại giới chân tu rất hỗn loạn, cháu nhớ bảo trọng.



Dao Quang đáp:



- Cháu hiểu rõ rồi, dì đừng quá lo lắng, có Nại Hà Châu trong thân thể nên không một ai có khả năng sát tử cháu được. Dì bảo trọng, cháu đi đây.



Dứt lời liền phiêu hốt lăng không và hạ xuống trên thân Bát Bảo, quang hoa chớp loé, cả người lẫn thú đều tan biến vào hư không.



Dõi theo nhân ảnh Dao Quang, Trương Ngạo Tuyết khẽ nói:



- Chúng ta cũng đi thôi.



Dứt lời nàng cùng với Lâm Vân Phong nhẹ nhàng bay đi.



Hai người vừa rời đi, ngay tại cỗ cũ trên mặt đất chợt hiện ra thân ảnh Dao Quang, cậu bé hướng về phía hai người hét lớn:



- Dì Ngạo Tuyết hãy chờ chút, cháu còn có một chuyện quên chưa nói với người.



Nghe tiếng Dao Quang vang lên hai người bèn dừng lại, Trương Ngạo Tuyết cùng Lâm Vân Phong bay vòng lại đáp xuống trước mặt Dao Quang, cười nói:



- Cháu quên mất chuyện gì chưa nói à! Cứ từ từ, không cần gấp đâu.
Trương viên ngoại sắc mặt chợt biến, trầm giọng nói:



- Khoan đã, chớ có gây chuyện. Hôm nay là đại thọ bảy mươi của cha, mọi việc khác phải gác lại, ngươi đã lớn như vậy rồi chẳng lẽ điều này cũng không hiểu, còn muốn mất mặt tại đây?



Ngữ khí chợt thay đổi, Trương viên ngoại liền nói lớn:



- Được rồi, được rồi, mọi người không cần bận tâm, xin cứ thoải mái ăn uống no say, uống nhiều vào nào.



Trương Bưu lạnh lùng nói:



- Ta muốn ngày hôm nay giải quyết tất cả mọi chuyện, huynh nghĩ có khả năng trốn tránh hay sao?



Trương viên ngoại thần sắc phẫn nộ, nhưng ngay lập tức bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói:



- Nếu ngươi cố tình ta cũng không thể ngăn cản, nhưng ta hy vọng những khúc mắc giữa hai chúng ta không ảnh hưởng tới ngày đại thọ của cha. Bây giờ nếu ngươi muốn giải quyết thì chúng ta cùng tới miếu tổ tông, trước mặt cha tỏ hết tất cả mọi chuyện để cha định đoạt, ngươi thấy thế nào?



Trương Bưu liền nói:



- Tốt, hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của cha, ta sẽ theo ý của huynh. Chúng ta đi.



Nói xong liền nói thầm với tên mặt sẹo ở bên cạnh, cùng đứng lên đối diện với mọi người cất bước.



Nhìn thấy tình cảnh này, Trương viên ngoại thần sắc biến đổi, biết rằng Trương Bưu luôn oán hận trong lòng, vấn đề tuyệt đối không đơn giản.



Bên cạnh, hảo bằng hữu Tống Quân Lực khẽ nói:



- Không cần phải sợ, ta sớm đã bố trí phòng ngự, mọi thứ đã sắp đặt sẵn sàng, huynh không cần phải lo lắng. Bây giờ chúng ta đi, ta tin có thể giải quyết mọi việc.



Nói xong tay phải khẽ phất, mười hai người trong đám thực khách liền đứng dậy, cùng đi theo sau họ.