Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 304 : Hôi Sắc Đích Mộng
Ngày đăng: 04:47 22/04/20
Văn Sinh nhìn Thanh nhi đáp lại với giọng cảm động:
- Đa tạ Thanh nhi, muội cũng phải ăn nhiều vào.
Dứt lời liền gắp thức ăn cho nàng, trong đôi mắt của Thanh nhi ngấn lệ nhưng lại kìm nén để không chảy ra.
Văn Sinh ăn hết những miếng thịt mà Thanh nhi gắp cho, nhưng bản thân Thanh nhi lại ăn rất ít rồi bảo là không đói.
Sau khi ăn xong, Thanh nhi giặt giũ y phục của Văn Sinh. Giặt xong nàng đi đến bên cạnh Văn Sinh, nhìn hắn với nhãn thần phức tạp.
Cảm thấy Thanh nhi có điều gì đó dị thường, Văn Sinh nói:
- Sao thế ! Hôm nay muội có chuyện gì giấu ta sao, có chuyện gì không vui thì hãy nói với ta.
Thanh nhi lắc đầu, nói với thần sắc cổ quái:
- Trời cũng đã tối rồi, thời gian cũng đã không còn sớm nữa.
Văn Sinh lập tức run rẩy, không hiểu được trong lời nói của nàng có ý tứ gì, liền thuận theo lời nói của nàng:
- Đúng rồi, trời đã tối. Hãy để ta tiễn muội một đoạn, muội đi một mình rất nguy hiểm.
Thanh nhi lắc đầu đáp:
- Đêm nay muội không muốn quay về, muội ở lại bên huynh không tốt sao?
Hai dòng nước mắt đến lúc này cuối cùng cũng chảy xuống, đôi bờ vai của Thanh nhi run lên khóc lên một cách rất thương tâm.
Văn Sinh nhìn thấy tình cảnh đó thì lập tức kinh hãi, nói với giọng hoang mang:
- Thanh nhi không cần phải khóc, ta sẽ lưu muội lại bên cạnh ta, muội có chuyện gì giấu phải không? Hãy nói cho ta nghe đi nào.
Khẽ đặt song thủ lên đôi bờ vai của nàng, Văn Sinh lựa lời an ủi. Thanh nhi gục đầu vào ngực hắn thất thanh khóc lớn lên, nhưng quyết không nói ra đó là việc gì.
Tiếng khóc cũng dần qua đi, sau khi Thanh nhi bình tĩnh trở lại Văn Sinh mới nói:
- Được rồi, đừng khóc nữa hãy nói cho ta biết có chuyện gì đã xảy ra với muội?
Bỏ lại lời nhắn, Văn Sinh cấp tốc chạy ra khỏi phòng, hướng về cổng phía nam mà đi.
Liễu Hiệp đình, một nơi tống biệt. Mỗi khi có cố nhân viễn du, mọi người đều đến nơi đây để nói lên lời từ biệt. Nơi này nằm ngoài thành Lạc Dương, là một nơi ly biệt nổi danh nhất của địa phương này. Chưa đến giờ tị, Văn Sinh đã có mặt ở Liễu Hiệp đình, sốt ruột chờ đợi. Khi thanh âm vui vẻ của những nhạc cụ truyền đến, một chiếc kiệu hoa cùng mấy chục người hô ủng từ từ tiến đến, cuối cùng dừng lại bên ngoài Liễu Hiệp đình.
Nhìn vào thân ảnh của thiếu nữ đang khoác trên mình bộ y phục tân nương đang tiến đến, Văn Sinh toàn thân rung động mãnh liệt, khẽ nói:
- Văn Phượng, ta là Văn Sinh đây, nàng hãy nhìn ta đi.
Tân nương vẫn không hồi đáp một lời, chỉ phân phó cho hai nha hoàn tuỳ tùng mang rượu và thức ăn để trên cái bàn đá, đặt lên đó một chiếc Thất Huyền cầm rồi ngồi xuống cạnh bàn, nhìn hắn qua chiếc khăn tân nương.
- Là Thanh nhi nói với chàng hôm nay thiếp sẽ đi qua đây phải không? Đã đến đây rồi thì hãy bồi tiếp thiếp một ly, cũng là rượu mừng của thiếp.
Dứt lời liền tự tay rót rượu, nâng ly lên nhìn vào mắt hắn. Văn Sinh không tiếp nhận mà cất giọng bi thống:
- Văn Phượng, hãy quay trở về bên ta, chúng ta sẽ rời bỏ nơi này. Ta không muốn nàng kết hôn với người khác, ta không muốn nàng rời khỏi ta.
Tân nương lắc đầu nhè nhẹ, nén giọng nói:
- Uống hết ly rượu này, thiếp sẽ nói cho chàng biết tại sao.
Văn Sinh nghe vậy nhẹ nhàng nâng ly, cay đắng nhìn vào nàng:
- Nếu đã vậy, nàng hãy bỏ khăn trùm đầu xuống nhìn ta.
Tân nương không động, chỉ đáp lại với giọng bình tĩnh:
- Văn Sinh, chàng không nói hai câu chúc phúc cho thiếp sao. Ngày hôm nay là lần đầu tiên thiếp khoác y phục tân nương lên người, hy vọng được nghe thấy những lời chúc phúc của chàng.
Văn Sinh biến sắc, thân thể run rẩy cố gắng chế ngự sự kích động trong nội tâm, hỏi ngược lại:
- Ta có thể nói cái gì đây khi người yêu của ta kết hôn với người khác, nàng nói thử xem ta nên nói cái gì đây?
- Đừng quá đau lòng, vào lúc này ở đây chỉ có hai người chúng ta, chàng hãy uống ly rượu giao bôi trong tay mình để thoã mãn tâm nguyện cuối cùng của thiếp, được không?
Nói xong liền chầm chậm đưa ly rượu đến phía trước ngực Văn Sinh, chờ đợi hắn nâng ly.