Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 336 : Hoạch đắc tiêu tức

Ngày đăng: 04:47 22/04/20


- Vì vậy, hiện tại tu chân giới đang đánh giá nàng ta với Diệp Tâm Nghi. Nhiều người phỏng đoán rốt cuộc giữa hai vị minh chủ thực ra ai lợi hại hơn.



Lâm Vân Phong nghe xong gật đầu nói:



- Ra là thế, thật không đơn giản, hy vọng nàng ấy sẽ làm nên chuyện.



Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên:



- Lục Vân đã nhìn trúng nàng ta như vậy, tất nhiên phải có chỗ đặc biệt, bằng không Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng há lại chịu nhường chức minh chủ cho nàng ta.



Thiên Mục Phong cười rằng:



- Trương cô nương nói rất đúng, chỉ là nếu so sánh thực lực của Trừ Ma liên minh và Chính Đạo liên minh, muốn san bằng khoảng cách đó e là rất khó. Trần Ngọc Loan muốn vượt qua Diệp Tâm Nghi, xem ra cũng không dễ dàng.



Sau đó, Thiên Mục Phong lại nói qua sự tình của Huyền Phong môn và vực chi tam giới, giúp hai người hoàn toàn hiểu rõ tình thế Nhân gian trước mắt, rồi hỏi:



- Hai vị không ở Dịch viên hay Lục Viện liên minh mà đến đây có mục đích gì vậy?



Lâm Vân Phong nhìn hắn đề phòng, quát:



- Ngươi hỏi điều này làm gì? Tại sao chúng ta phải khai báo với ngươi, ngươi cũng đâu nói cho chúng ta biết lý do ngươi tới đây?



Trương Ngạo Tuyết gắt Lâm Vân Phong ngừng lại, đoạn trả lời Thiên Mục Phong:



- Chúng ta đến đây vì muốn tìm một vật, chẳng qua chưa có chút manh mối nào, nên cứ luẩn quẩn tại vùng núi sâu này đã gần mười ngày, bên ngoài phát sinh nhiều việc như vậy đều không hay biết.



Thiên Mục Phong cười nói:



- Hóa ra là thế, không biết các người tìm cái gì, có lẽ ta có thể giúp được. Đương nhiên, trong trường hợp có lý do bí mật gì đó hoặc không tiện nói ra thì cứ coi như ta chưa hề đề cập đến.


Thiên Mục Phong đắc ý cười hắc hắc hai tiếng:



- Tất nhiên là có thu hoạch, nếu không làm sao dám không biết xấu hổ mà dẫn các ngươi chạy bừa. Theo ta vừa phân tích được, Ma Hoan tôn chủ có lẽ đã đi qua nơi này trước chúng ta một thời thần, trước mắt hắn vẫn đi theo hướng tây nam, nơi đó chính là ngọn núi cao nhất của Cửu Hoa sơn – Thập Vương phong.



Lâm Vân Phong hoài nghi nhìn hắn hỏi:



- Ngươi đừng lừa bọn ta đấy nhé, nếu ta biết ngươi giở trò bịp bợm gì, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Giờ ta muốn hỏi ngươi việc này, ngươi nói đến từ vùng cực bắc, vậy trước đây chắc rất ít khi xuống nam vào Trung thổ chứ chưa cần nói đến Giang Nam. Vậy làm sao ngưoi biết đằng trước chính là Thập Vương phong, chẳng lẽ ngươi đã từng dạo qua Cửu Hoa sơn?



Thiên Mục Phong cười nói:



- Ta còn tưởng ngươi muốn hỏi cái gì, hóa ra là điều này. Ta đích xác tới từ vùng cực bắc, thế nhưng đối với Hoa Hạ Thần Châu ta lại mười phần quen thuộc, phàm địa phương nào tương đối nổi tiếng ta đều đã đi qua, huống chi là nơi đây. Bây giờ ta mới phát hiện ra hình như các ngươi chưa đi qua nhiều nơi, ngay cả một trong lục viện là Bồ Đề học viện cũng chưa từng đến, thật sự khiến người ta cảm thấy hơi lạ lùng.



Lâm Vân Phong đỏ mặt quát:



- Chuyện này thì có gì mà ngạc nhiên? Chỗ nào ngươi đi qua sao ta nhất định cũng phải đến. Những chỗ ta đã qua chưa chắc ngươi đã từng đến.



Thấy thần sắc hắn bất thường, Thiên Mục Phong chỉ mỉm cười, Trương Ngạo Tuyết lúc này đã quay lại nhìn hai ngươi điềm đạm nói:



- Trời tối rồi, chúng ta đi thôi, tìm ma tôn quan trọng hơn.



Đêm tối, trăng sáng đỉnh đầu, ánh sáng trắng bạc chiếu rọi khắp vùng Cửu Hoa sơn như bao phủ lên đó một tầng hào quang, không khí thật thanh tịnh dễ chịu trong màn đêm tĩnh lặng.



Bên dòng suối trong xanh, ba người nhóm lên đống lửa. Thiên Mục Phong và Lâm Vân Phong đang nướng thỏ rừng, Ngạo Tuyết ngắm con suối trong veo, lắng nghe tiếng nước róc rách. Trăng khuyết trong dòng nước lay động, gió nhè nhẹ thổi đến, thỉnh thoảng lại có một hai con cá phóng mình lên khỏi mặt nước, làm gợn lên đợt sóng lăn tăn.



Đột nhiên mắt Ngạo Tuyết lộ vẻ thất kinh, một đạo kim quang lóe lên trên mặt nước rồi biến mất tựa như ảo giác khiến lòng nàng có chút mê hoặc, là do nàng hoa mắt hay là chuyện có thật?



Đứng dậy di dọc theo dòng nước vài trượng, tuy có thấy vài con cá, nhưng nàng không nhìn thấy tia kim quang kia nữa.



Lúc này Lâm Vân Phong đã nướng xong thỏ rừng, cất tiếng gọi níu chân Ngạo Tuyết lại, khiến nàng từ bỏ việc tìm kiếm.