Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 345 : Minh Tiêu Các Chủ

Ngày đăng: 04:48 22/04/20


Lạnh lùng nhìn Lục Vân, hán tử ấy lớn giọng hỏi:



- Ngươi là ai, đã biết nơi đây là Minh Tiêu các mà còn dám kiêu ngạo như vậy sao? Còn không mau chóng báo danh ra!



Khẽ cười nhạt, Lục Vân nói:



- Ta là ai ư, để Ngọc Tiêu Sinh thấy rồi sẽ tự khắc minh bạch thôi. Bây giờ ngươi hãy đi lôi hắn ta cùng Các chủ của bọn ngươi đồng thời lại đây, nếu không thì đến lúc chết vẫn còn không biết tại sao.



Nói xong, Lục Vân tiến về phía trước một bước, một cỗ đại khí từ người chàng mạnh mẽ phát ra, chấn nam tử ấy bay thẳng vào cửa Minh Tiêu các.



Hét lên một tiếng đau đớn, nam tử ấy giận dữ quát:



- Được, ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ lập tức gọi bọn họ lại. Đến lúc đó nhất định ngươi không thể chạy thoát được đâu!



Lời nói chưa dứt, gã vội vàng quay người chạy vào phía trong.



Cất lên một tràng cười khinh thị, Lục Vân và Bách Linh cùng tiến tới trước cửa lớn của Minh Tiêu các, sau đó đi dọc theo hành lang tiến vào. Khi đến hoa viên bên trong Minh Tiêu các, cả hai phát hiện ra một hồ nước rộng lớn. Đi đến bên cạnh hồ nước, Lục Vân cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, chỉ thấy hồ này có phương viên rộng gần mười trượng, bên trong hoa sen chỉ lác đác nở, có thể do nước trong hồ quá lạnh. Tuy hồ nước trong suốt, không cần quan sát kỹ cũng có thể nhìn thấy một vài con cá nhỏ đang bơi lượn, nhưng do hồ nước quá sâu nên không thể nhìn rõ được tình hình ở dưới đáy hồ. Ở gần hồ nước có một toà thần đàn, xung quanh nó khắc đầy những đồ án hoả diễm, còn bên trong hoả quang toả ra tứ phía trông rất mỹ lệ.



Đưa mắt nhìn kỹ mọi thứ ở nơi này, Bách Linh nhẹ giọng nói:



- Theo như lời huynh nói thì đó chính là nơi đây rồi, chỉ là tình hình đích thực có chút cổ quái, giống như nó đang ẩn tàng một lực lượng to lớn và đầy vẻ kỳ bí.



Sau khi vỗ về Tứ Linh thần thú đang có vẻ vô cùng kích động trên vai mình, Lục Vân hạ giọng nói:



- Tiểu linh nhi cũng đã cảm giác được một số việc, nói rõ ra thì trong hồ nước này đang ẩn tàng một lực lượng không thể xem thường, bằng không thì nó đã không lo lắng đến thế. Chúng ta cần cẩn thận tìm hiểu kỹ thêm một chút nữa rồi mới quyết định nên hành động như thế nào. Theo ta nghĩ, trong lúc thời cơ chưa đến, trước tiên chúng ta hãy giải quyết xong chuyện với Ngọc Tiêu Sinh, sau đó quay lại đây cũng không muộn.



Cả hai vừa mới ly khai hồ nước được mấy trượng, bỗng nghe thấy phía trước có âm thanh của nam tử ấy truyền lại:



- Chính là ở đây, mau lại xem, chính là hai người ấy rồi. Tiểu tử ấy thập phần hung dữ, xuất thủ là đả thương người. Các chủ, người nhất định phải vì ta mà thu hồi công đạo!



Gã vừa nói xong, đã thấy một đoàn người tiến đến trước mặt Lục Vân cùng Bách Linh.



Vừa mới gặp mặt, Ngọc Tiêu Sinh của Minh Tiêu các đã kinh hãi thốt lên:
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Minh Tiêu các chủ quay lại nói với hai mươi người đứng phía sau mình:



- Hiện tại chúng ta nên lĩnh giáo bản lĩnh của Lục Vân một chút, các ngươi hãy bố trí Ngũ Hành Thất Tuyệt trận để cùng hắn giao đấu mấy chiêu. Bày trận!



Chúng nhân phía sau Minh Tiêu các chủ nghe vậy liền lập tức chuyển thân, hàng loạt thân ảnh lần lượt hoán đổi vị trí, chỉ trong chớp mắt đã hình thành nên một trận pháp tại hoa viên, sau đó tất cả lạnh lùng đưa mắt nhìn Lục Vân.



Bay lên cao ba trượng, Minh Tiêu các chủ nhìn Lục Vân nói:



- Đã bố trận xong, bổn các chủ cũng muốn xem nhân vật truyền kỳ trong truyền thuyết, thân mang chính tà pháp quyết có những bản lĩnh lợi hại như thế nào.



Nghe xong, Lục Vân lướt nhìn qua Ngũ Hành Thất Tuyệt trận rồi cười lạnh, nói:



- Hy vọng trận pháp này có thể phát huy chút tác dụng, bằng không đến lúc tối hậu nhất định sẽ tan thành mây khói mà thôi. Tiểu linh nhi, ngươi hãy qua một bên mà chơi, đợi ta giải quyết xong mọi việc thì ngươi hãy quay lại.



Gầm lên một tiếng, Tứ Linh thần thú phi thân lên giữa không trung, hai con mắt nhỏ tập trung nhìn xuống mặt đất. Trong lúc đó, Lục Vân cũng tiến vào bên trong trận pháp và hét lớn:



- Các ngươi có thể bắt đầu được rồi, chúng ta tỷ thí xem trận pháp của các ngươi điều gì kỳ dị không.



Dứt lời, Lục Vân đưa mắt quan sát mười hai người trước mặt, chàng phát hiện ngoại trừ Ngọc Tiêu Sinh có tu vi kinh nhân còn có ba người khác cũng thuộc hàng cao thủ, một người là lão phu nhân chàng đã từng gặp qua, hai người còn lại là một lão già không có lông mày và một hán tử thân hình thấp bé.



Nhìn chằm chằm vào Lục Vân, Ngọc Tiêu Sinh hậm hực nói:



- Ngũ hành sơ thuỷ, thất tuyệt tề hiện!



Chúng nhân bố trận nghe thấy lập tức động thân, chỉ thấy năm đạo thân ảnh bắn ra giữa không trung, kết hợp thành một ngôi sao liên hoàn và phát ra năm đạo quang hoa, chúng hội tụ tại một điểm để hình thành một đạo quang cầu đáng sợ giữa không trung.



Còn trên mặt đất, bảy đạo thân ảnh cũng theo phương vị thất tinh chuyển động theo đúng quy luật, bảy cây ngọc tiêu như phi kiếm đan xen tứ phương, tạo thành một quang võng dày đặc, cuối cùng kết hợp với quang cầu giữa không trung thành làm một khối, sau đó bạo phát ra một cỗ kình khí cương mãnh có khả năng chấn sơn liệt nhạc. Trận pháp vừa phát động, bốn phía xung quanh Lục Vân đã hình thành một lục sắc kết giới.



Trong không trung, không khí hội tụ thành vô số quang mang mang theo cuồng phong tập trung bên trên kết giới, khiến cho kết giới phân bố thành tầng tầng lớp lớp, sau đó chúng không ngừng chuyển động xuống phía dưới.



Bình tĩnh đứng tại mặt đất, Lục Vân thản nhiên nhìn về phía trước. Đối với trận pháp của do môn hạ Minh Tiêu các phát động, chàng không có một chút kinh ngạc. Trong lúc vận chân khí phòng ngự những luồng cường kình đáng sợ tiến lại gần, Lục Vân ngẩng đầu khẽ cười, thần sắc thản nhiên xen ba phần cuồng ngạo, tựa hồ như tất cả mọi chuyện đối với chàng đều vô cùng quen thuộc nên không hề có một chút hãi sợ.