Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 371 : Thống khổ tuyển trạch
Ngày đăng: 04:48 22/04/20
Hừ nhẹ một tiếng, quanh thân Thiên Tàn lão tổ chợt lóe sáng, hộ thể chân khí bạo phát dễ dàng chấn bay Hoàng Thiên ra xa.
- Tiểu tử, chỉ là mới bắt đầu thôi, ngươi muốn hối hận vẫn còn kịp. Đợi lát nữa cha mẹ ngươi chết thật rồi, đến lúc đó ngươi có khóc cạn nước mắt cũng không vãn hồi được.
Cố sức đứng dậy, Hoàng Thiên nhìn cha mẹ đang chịu đau khổ, thê lương nói:
- Xin lỗi phụ mẫu, hai người đã vì Thiên nhi mà chịu khổ. Phụ mẫu an tâm, Thiên nhi hiểu rõ tấm lòng của hai người, con sẽ không chịu khuất phục đâu.
Nói xong Hoàng Thiên bình tĩnh ngồi xuống đất, trong miệng lẩm nhẩm "Nhân chi sơ, tính bản thiện..."
Nhìn Hoàng Thiên một cách phẫn nộ, Thiên Tàn lão tổ hét lên:
- Tiểu tử thối, lão phu không tin ngươi lòng dạ sắt đá, cả cha mẹ cũng bỏ mặc.
Hoàng mẫu gắng sức quay sang nhìn con trai, trên mặt mồ hôi đầm đìa, nhưng lại cười tươi:
- Tốt, Thiên nhi, cha mẹ tự hào về con. Nếu có kiếp sau, mẫu tử ta sẽ gặp lại nhau.
Nói xong, từ khóe môi bà chảy ra một dòng máu. Hỏa hồ ly tu luyện ngàn năm, trải qua vô số kiếp nạn mới có thể thành người, cuối cùng vì để giảm bớt gánh nặng cho con mà chọn cách tự vẫn.
Lưu luyến nhìn con lần cuối, hỏa hồ chầm chậm quay sang nhìn trượng phu của mình, ánh mắt hàm chứa nét đau thương, có phần nuối tiếc, khẽ cười nhẹ rồi từ từ ngã xuống trước mặt trượng phu.
- Đừng đau buồn, kiếp sau gia đình chúng ta sẽ lại đoàn tụ, nhớ lời thiếp nói, vì Thiên nhi, chàng không được quên.
Cảm nhận được lời trăn trối cuối cùng của thê tử, phụ thân Hoàng Thiên rống lên, không cam lòng điên cuồng thét lớn:
- Tại sao, tại sao nàng lại ngốc vậy? Tại sao? Chúng ta mất mười năm mới thoát khỏi khổ nạn, sao nàng lại dại dột vậy. Cả nhà ba người chúng ta gặp lại nhau chưa đầy mười ngày, sao nàng lại bỏ cha con ta mà đi. Tại sao, tại sao vậy? Mỵ Nhân nàng ngốc lắm! Ngốc lắm!
Thiên Tàn lão tổ cảm thấy không ổn, miệng la hét tức giận, quơ tay một cái mang hỏa hồ Hoàng mẫu đến bên Hoàng Thiên, quát lên:
- Thiên Nhi, đừng làm chuyện khờ dại, đừng...
Ông nhận thấy trong mắt nhi tử rơi ra một giọt lệ.
Phảng phất hiểu ra điều gì, Hoàng phụ dù đang yếu ớt đột nhiên la lớn:
- Đừng, đừng Thiên nhi đừng...
Đáp trả tiếng kêu thê lương chỉ là cái lắc đầu và nụ cười tang thương của Hoàng Thiên. Trong khi nước mắt rơi xuống, cơ thể Hoàng Thiên không gió thổi mà tự lay động, một luồng khí kỳ dị bắt đầu tản ra xung quanh, sức mạnh ngủ quên bắt đầu tỉnh dậy.
Thời khắc này, trong tình huống bị ép đến đường cùng, Hoàng Thiên cuối cùng từ bỏ ước mơ mình theo đuổi cả đời - làm người, chọn lựa hồi phục cơ thể yêu thú của mình, chỉ vì muốn lấy lại sức mạnh, khả dĩ có thể cứu phụ thân.
Tâm nguyện đó của Hoàng Thiên có hoàn thành được chăng? Thiên Tàn lão tổ có bỏ qua việc này không? Chẳng ai có thể biết được.
Giữa sơn cốc yên lặng, gió nhẹ bắt đầu nổi lên mang theo không khí ưu thương, tựa như tiếng khóc cất lên từ nơi tâm linh sâu thẳm về một thiếu nhiên bất khuất và chịu nhiều khổ đau.
Tiếng gió thổi lao xao nghe như tiếng gọi từ ngàn đời, gợi cho người ta ý muốn tranh đấu cùng số mệnh.
Chỉ là, một giọt nước mắt khẽ rơi, lại có thể làm ngưng đi những hy vọng của thế hệ trước, khiến tất cả trở thành cát bụi, làm tan biến những khoảnh khắc ngày xưa.
Cảm nhận được khí tức trên người Hoàng Thiên bắt đầu biến đổi, Thiên Tàn lão tổ kêu lên kinh ngạc, tiếp đến lớn tiếng cười:
- Tốt, rất tốt, ngươi cuối cùng cũng nhịn hết nổi phải hồi phục thân thể yêu thú rồi. Ha ha, tới đi, trả thù cho phụ mẫu ngươi, tới giết ta đi!
Đối với sức mạnh vừa hồi phục của Hoàng Thiên, lão tổ không đề phòng chút nào, ngược lại còn vui mừng cười lớn.
Lão tìm mọi cách, mục đích chính là muốn ép Hoàng Thiên trở lại thân thể yêu thú. Vì chỉ có thế lão mới có thể bức Hoàng Thiên bộc lộ hết tiềm năng, khiến hắn có thể dễ dàng tiếp nhận chân truyền của lão.
Đương nhiên, với năng lực của Thiên Tàn lão tổ, lão hoàn toàn có thể thi triển bí pháp khống chế tâm trí Hoàng Thiên, khiến nó ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lão không làm như vậy, cũng là vì không muốn hủy đi một kỳ tài khó kiếm.