Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 388 : Kinh Nhân Tiêu Tức

Ngày đăng: 04:48 22/04/20


Từ sau khi Thiên Kiếm Khách mang tin tức Địa Âm Thiên Sát lần lượt xuất thế, Diệp Tâm Nghi ngay lập tức hạ lệnh triệu hồi tất cả cao thủ Chính Đạo liên minh bên ngoài về, đồng thời còn phái người đến Tiên Kiếm môn, Vạn Phật tông và Vô Vi đạo phái thông báo. Sáng ngày hôm sau, tại Nho viên ở Lạc Dương, Đan Thanh Kiếm Hiệp Hứa Thương Hải và Kim Cương Thánh Phật mau chóng quay về. Giữa trưa, Kiếm Vô Trần, Tịch Diệt thiền chủ, Liễu Tinh Hồn... cũng lần lượt trở về.



Buổi chiều, trong đại sảnh của Chính Đạo liên minh, chúng nhân đã tề tụ đông đủ, Diệp Tâm Nghi ngồi ở vị trí cao nhất, ánh mắt liếc qua một lượt các cao thủ ngồi hai bên. Một lúc sau, Diệp Tâm Nghi trầm giọng nói:



- Lần này triệu hồi mọi người về đây, thứ nhất là tuyên bố một vài chuyện, thứ hai là điều chỉnh sắp xếp một số nhân sự để đối phó với tình thế ngày càng nghiêm trọng hiện nay và đề phòng bất trắc về sau. Xảy ra thảm hoạ như bây giờ, minh chủ ta có trách nhiệm không nhỏ. Hiện tại mọi người đều ở đây, có kiến nghị nào thì xin đưa ra trước, mọi người đừng ngại, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc.



Xung quanh một màn yên tĩnh bao trùm, hai phái Nho viên và Thiên Kiếm viện là nơi xảy ra thảm hoạ sớm nhất ngồi im không nói gì, những người khác cũng không tiện ra mặt, không khí trong phòng vô cùng nặng nề.



Thấy không ai lên tiếng, Diệp Tâm Nghi thở dài:



- Mọi người đã không muốn nói gì, vậy thì ta xin bàn một chút về chuyện chính trước. Theo như tin tức đã nhận được vào tối qua, Địa Âm Tà Linh trong truyền thuyết đã xuất thế. Vật này nghe nói do Địa Âm tà khí nuôi dưỡng mà thành lệ sát, đã bị phong ấn nghìn đời, lần này mượn cơ hội Thái Âm động sát mà tái hiện nhân gian. Để đối phó với trường hạo kiếp này, hiện tại ta phải tập trung thực lực, tạm thời vứt bỏ hết những ân oán với vực chi tam giới, thời khắc này phải lưu tâm đến động tĩnh của quái vật ấy để đưa ra đối sách kịp thời…



Lời này vừa nói ra, trong số các cao thủ lục viện, ngoại trừ Pháp Quả đại sư của Bồ Đề học viện ra, những người khác đều không có biểu hiện gì khác thường, nhưng cao thủ tam phái thì sắc mặt đại biến. Tịch Diệt thiền chủ vẻ mặt điềm tĩnh nói:



- Lời minh chủ nói là sự thật ư? Một khi Địa Âm xuất thế, chính là biểu thị thiên hạ bị diệt vong, tới lúc ấy e rằng tập hợp sức lực thiên chi tam giới cũng khó mà cứu vãn được tình thế.



Sắc mặt chấn động, Diệp Tâm Nghi ngạc nhiên hỏi:



- Lời đại sư nói có quá lên không?



Tịch Diệt thiền chủ than:



- Người xuất gia có một nói một, từ xưa tới nay không hề nói dối nửa lời. Địa Âm và Thiên Sát, theo như truyền thuyết là hai kẻ huỷ diệt mạnh nhất, hàng nghìn năm trước suýt nữa đã huỷ diệt Nhân gian. Tuy chuyện này thất truyền đã lâu, không còn được ghi chép đầy đủ, nhưng từ truyền ngôn các phái lưu giữ lại có thể xác nhận chính xác chuyện này đã xảy ra. Không thể ngờ rằng Thái Âm Tế Nhật lần này lại xuất thế hai kẻ huỷ diệt, thật sự là kiếp nạn không thể trốn tránh.



Bầu không khí trong đại sảnh trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người nét mặt âm trầm, hiển nhiên những lời Tịch Diệt thiền chủ nói khiến cho tất cả trong lòng đều nặng nề, như có một hòn đá nặng đè lên vậy. Thiên Túc đạo trưởng của Vô Vi đạo phái lên tiếng:



- Chuyện này đã xảy ra rồi thì mọi người cũng đừng quá lo lắng. Có nguyên nhân tất có kết quả, đã gặp thì phải dũng cảm đối đầu. Nghìn năm trước Địa Âm và Thiên Sát có thể bị phong ấn, chứng tỏ chúng cũng có nhược điểm, chỉ cần ta tìm được nhược điểm ấy thì sẽ đưa ra được đối sách tương ứng, đến lúc ấy, cũng chưa chắc là đã hết hy vọng.



Diệp Tâm Nghi nghe vậy bình tâm trở lại, thấy mọi người không còn khí thế, vội nói:



- Lời Thiên Túc tiền bối quả là đúng, thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, vật âm tà này hẳn sẽ có vật thánh linh khắc chế, chúng ta chỉ cần tìm được phương pháp thì không có gì là đáng sợ cả. Lần này triệu hồi mọi người về đây, ta muốn tuyên bố một chuyện. Thứ nhất là nhằm ứng phó được với biến cố đột ngột này, trong thời gian tới Kiếm minh chủ phải bế quan tham ngộ Thông Linh điểu để có thể tìm ra thần khí ứng phó với hoạ kiếp trước mắt. Thứ hai, để tránh hy sinh không cần thiết, trong những trường hợp đặc biệt, đệ tử liên minh không được tự ý rời bỏ Hoa Sơn, chúng ta tạm thời dưỡng sức chờ thời cơ tới. Đồng thời, mọi người cũng nên đôn đốc môn hạ gấp rút tu luyện, nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân để sẵn sàng ứng phó với những sự việc sắp đến.



Nghe lời nàng nói, đa số mọi người trong phòng bây giờ mới hiểu rằng nguyên lai chuyện Hắc Sát hổ vương đoạt được Thông Linh điểu là giả, đó chỉ là một sách lược mượn sức lực của người khác để làm tiêu hao thực lực của hắn. Mọi người tại đây đều vô cùng ngạc nhiên, với tính cách của Kiếm Vô Trần lại có thể giấu kín bí mật như vậy, phải chăng chứng tỏ tính cách củaa hắn giờ đã thay đổi so với trước kia?



Trong không khí yên lặng, một môn hạ đệ tử tới bẩm báo:



- Bẩm báo minh chủ, vừa nhận được tin mới nhất, vùng hạ du sông Trường Giang phát hiện hành tung của Ma Hoan tôn chủ. Theo báo về thì hiện giờ hắn đã bị trọng thương, đang mai danh ẩn tích, dường như đang trốn chạy sự truy sát của ai đó.



Diệp Tâm Nghi rùng mình không hiểu:



- Ma Hoan tôn chủ là đệ nhị cao thủ của Ma vực, sao hắn lại dễ dàng bị thương như vậy được, đây phải chăng là âm mưu? Mọi người suy nghĩ thế nào về việc này?



Phong Lôi chân quân nhìn mọi người một lượt, không thấy ai mở miệng liền trầm giọng nói:



- Tin này có hai khả năng: thứ nhất, đây là tin tức chính xác, thứ hai, đây chỉ là một âm mưu. Với lập trường của Chính Đạo liên minh chúng ta nếu có chuyện này xảy ra thật thì đây là cơ hội tốt để lật đổ tà ác, nếu bỏ qua thì sẽ vô cùng tiếc nuối. Nếu là âm mưu thì chúng ta hãy cẩn trọng, để tránh những tổn thương về thực lực.



Thái Phượng tiên tử lên tiếng:



- Vậy thì làm thế nào để phán đoán sự việc này là thật hay giả? Cứ đợi chờ như vậy, e rằng đến khi chúng ta làm rõ chân giả sự tình thì đã bỏ lỡ cơ hội tốt.



Phong Lôi chân quân cười khổ nói:



- Mọi việc không thể lưỡng toàn, ta cũng chỉ là phân tích khả năng có thể xảy ra mà thôi, còn như có biện pháp nào tốt thì phải hỏi ý mọi người.



Thấy có người đã đưa ra ý kiến, Chiến Tâm tôn giả của Tiên Kiếm môn tiếp lời:



- Thật giả của tin tức này rất khó làm sáng tỏ, chỉ dựa vào phán đoán thì không thể. Điều mà ta muốn hỏi là tin tức này từ đâu mà có? Ngoài chúng ta ra, liệu còn ai biết không?



Đệ tử báo tin vội đáp:



- Khởi bẩm các vị tiền bối, tin tức này không phải là tự mình điều tra ra, mà là từ nơi khác, có lẽ những nơi khác cũng biết chuyện.



Chiến Tâm tôn giả trầm ngâm hồi lâu rồi trả lời:



- Nếu đã như vậy thì chúng ta tốt nhất không nên quan tâm tới chuyện này. Tin tức đã được truyền đến như vậy, Trừ Ma liên minh tự nhiên sẽ biết. Nếu vậy thì sao không để bọn chúng tự phân tích phải trái sự việc? Dù sao thì tiêu diệt Ma Hoan tôn chủ cũng không phải chuyện dễ dàng gì, minh chủ thấy thế nào?



Diệp Tâm Nghi nghĩ cũng thấy phải, nhìn nét mặt hầu hết mọi người đều tán thành nên gật đầu nói:




- Ngoài những điều đó ra, Nhân gian còn có chuyện gì đặc biệt nữa không?



Nam nhân trang phục đỏ chần chừ hồi lâu rồi trầm ngâm:



- Tạm thời không phát hiện được chuyện gì quan trọng, chỉ là môn hạ Ma Thần tông gần đây dường như vẫn luôn theo dõi hành động của chúng ta.



Huyền Phong môn chủ cười nhạt:



- Muốn điều tra chúng ta đâu phải chuyện dễ dàng như vậy. Hãy nhớ rằng, sau này nếu còn phát hiện ra bọn chúng đến gần thì giết hết cho ta, bất kì kẻ nào tiếp cận chúng ta, có mưu đồ mờ ám đều không được bỏ qua. Rảnh rỗi hãy chú ý động tĩnh của Vô Nhân Tọa cho ta, đây là cái gai trong mắt, nhất định phải tiêu diệt hắn đi.



Nam nhân y phục đỏ đáp:



- Điều này thuộc hạ hiểu, môn chủ cứ yên tâm, có điều thuộc hạ thắc mắc, Vô Nhân Tọa đó nếu cứ ở ẩn trong Lư Sơn không chịu lộ diện, chúng ta phải làm thế nào?



Huyền Phong môn chủ sầm mặt đáp:



- Lư Sơn vẫn là nơi hiểm yếu của Nhân gian, muốn xông vào bên trong đương nhiên là không thể. Muốn đối phó với hắn phải dựa vào muu trí, trước tiên hãy dụ hắn rời khỏi Lư Sơn, tiếp đó thực hiện kế mượn đao giết người, dùng người khác giết mới là thượng sách. Người có thể chọn là chính đạo, cũng có thể là yêu ma, tình hình cụ thể thì khi thời cơ tới hãy tính sau.



Nam nhân y phục đỏ nói:



- Môn chủ cao kiến, chuyện này thuộc hạ sẽ chú ý thêm. Bây giờ cao thủ Hoa Sơn tề tụ, chúng ta ở lại đây thì làm gì còn cơ hội nào nữa?



Huyền Phong môn chủ cười đáp:



- Không nên nóng nảy, thời cơ sẽ dần xuất hiện thôi. Bây giờ ta đang chờ đợi một cơ hội, tới lúc ấy sẽ khiến Chính Đạo liên minh ở Hoa Sơn vô cùng ngạc nhiên. Được rồi, không cần hỏi nhiều nữa, ngươi lui ra trước đi, một khi có tin tức gì hãy lập tức bẩm báo.



Đợi nam nhi y phục đỏ đi rồi, lục y thiếu nữ mới lên tiếng:



- Cơ hội mà huynh nói ám chỉ sư tổ sao? Huynh muốn lợi dụng sư tổ tiêu diệt một số cao thủ của Chính Đạo liên minh?



Huyền Phong môn chủ ánh mắt thay đổi, lạnh lùng đáp:



- Chuyện đàn ông, phụ nữ đừng tham gia. Nàng chỉ cần biết nàng là người phụ nữ của ta, bổn phận của nàng là phục tùng ta. Những chuyện khác không nên biết thì đừng hỏi nhiều.



Lục y thiếu nữ thở dài nói:



- Huynh coi sư tổ là kẻ hồ đồ sao? Hoa Sơn là nơi nào trong lòng sư tổ ta rõ ràng nhất, trò lừa gạt này của huynh không thể lừa được bà ấy. Hãy mau rút lui, đừng để bản thân tiếp tục dấn sâu vào trong đó.



Huyền Phong môn chủ có vẻ tức giận quát:



- Câm miệng, nên làm thế nào thì ta ắt sẽ có tính toán kỹ lưỡng, không cần nàng dạy ta.



Lục y thiếu nữ sắc mặt biến đổi quay lưng toan đi. Huyền Phong môn chủ sửng sốt một chút, rồi ngay lập tức xoay người theo nàng, hai tay nắm chặt hai bả vai của nàng, nhẹ nhàng nói:



- Đừng gây chuyện nữa, ta không muốn nàng phải chịu khổ, nàng cũng đừng ép ta.



Lục y thiếu nữ lạnh lùng đáp:



- Huynh từ trước tới nay luôn độc đoán độc hành, không bao giờ chịu nghe ta một lời. Huynh có bao giờ nghĩ rằng một khi thất bại thì cái gì sẽ chờ đón huynh không? Sự kết hợp của hai chúng ta là một sai lầm, nếu đã vậy thì hãy để ta rời khỏi, nếu không huynh hãy giết ta đi, để tránh phiền hà rắc rối về sau.



Huyền Phong môn chủ nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nhìn vẻ đau buồn của nàng mà không kìm được tình cảm, cất tiếng:



- Cả đời này ta cũng sẽ không bỏ nàng, nàng đừng nghĩ tới chuyện ra đi, thôi được, hôm nay ta sẽ nghe lời nàng, ngày mai trước khi sư tổ nàng xuất hiện, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.



Lục y thiếu nữ nhìn hắn, một lúc sau mới nói:



- Ta làm vậy cũng chỉ mong chàng được bình an.



Huyền Phong môn chủ không nói gì, ôm lấy thân thể thiếu nữ hướng ra phía ngoài bay đi.



Hồi lâu sau, Thương Nguyệt xuất hiện trên không trung, ánh mắt chăm chú nhìn vào khu rừng trong đêm tối âm u, tự nhủ:



- Huyền Phong môn chủ này rốt cuộc là ai, sao ta có cảm giác quen như vậy nhỉ? Sư tổ mà người con gái kia nhắc tới là ai chứ, nghe có vẻ không đơn giản chút nào.



Trong làn gió đêm, giọng nói của Thương Nguyệt nhè nhẹ tan biến giữa rừng núi Hoa Sơn.