Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 415 : Tế Thuyết Tiền Nhân
Ngày đăng: 04:48 22/04/20
Sự im lặng bao trùm khắp căn phòng, ánh sáng ngọn đèn hiu hắt chiếu lên những khuôn mặt đau buồn của mọi người, không gian ảm đạm vô cùng.
Thương Nguyệt thấy vậy liền chủ động lên tiếng khuyên nhủ:
- Chuyện đã xảy ra, có đau buồn quá mức cũng không giải quyết được gì, mọi người nên hướng về tương lai phía trước. Việc lục viện bị tiêu diệt, thực ra ai trong chúng ta cũng đều đã lường trước từ lâu, chỉ là khi thực sự đối mặt, trong lòng khó có thể chấp nhận.
Nghe vậy, Lý Hoành Phi vẻ mặt đầy bi thống, phẫn nộ hét to:
- Chuyện này không thể cứ vậy là xong được, chúng ta dù chết cũng quyết phải báo thù cho những đồng môn đã chết thảm!
Thấy thế, Càn Nguyên chân nhân trầm giọng nói:
- Thù này tất nhiên phải trả, nhưng trước tiên chúng ta cần phải tìm hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện đã. Sau đó cùng nhau bàn bạc để tìm ra kế sách cụ thể và khả thi nhất.
Mọi người nghe vậy đều dồn hết ánh mắt về Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, tỏ ý muốn được giải thích tường tận mọi chuyện.
Tĩnh Nguyệt đại sư nhẹ nhàng hỏi Ngạo Tuyết, giọng nói vẫn đầy đau buồn:
- Ngạo Tuyết, vừa rồi con có nói đến sự hủy diệt của Dịch viên, nhưng những nguyên nhân xâu xa bên trong đều chưa đề cập đến, phải chăng có bí mật nào đó? Bây giờ không còn người ngoài, con hãy kể rõ mọi chuyện đi.
Trương Ngạo Tuyết mỉm nụ cười thảm, sắc mặt lộ rõ nỗi xót xa bi thống khôn cùng.
- Đây là chuyện riêng của Dịch viên chúng ta, có một số việc thực sự không tiện để cho người ngoài biết, vì vậy con đã không kể tường tận. Buổi chiều, khi con và Lâm Vân Phong quay về Dịch viên thì Tử Dương sư thúc và chưởng giáo sư bá đều đã lìa khỏi nhân gian, khi ấy….
Nói đến đây, nàng ngừng lời nhìn sang Lâm Vân Phong.
Hiểu được ý Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong thương tâm cực độ cất giọng:
- Khi ấy, con đã gặp sư phụ, nhưng đáng tiếc lão nhân gia lúc ấy trọng thương quá nặng, chỉ thều thào nói được vài câu, còn chưa kịp nói hết, sư phụ … sư phụ… đã… đã…
Nỗi đau lại dâng đến tột đỉnh, cảnh tượng ban chiều như hiện lên rõ ràng trước mắt Vân Phong, khiến hắn không kìm nổi bật khóc thảm thiết.
Ngoài Ngạo Tuyết, ai nấy đều sững sờ im lặng, Huyền Âm chân nhân trên mặt hiện lên một nét nghi hoặc khó hiểu, những người còn lại cũng mơ hồ không hiểu hết lời Vân Phong vừa nói.
***
Trong gió sớm, Thương Nguyệt lăng không đứng giữa trời, thân ảnh màu tím cùng làn tóc dài mềm mại bay bay phiêu dật như tiên. Nhìn về phương xa, Thương Nguyệt khoé môi hé lên một tia cười yếu ớt, tựa hồ đang nhớ tới điều gì đó, trong lòng không tự chủ được lộ ra vài phần vu sướng. Phía sau, một tia khí tức mỏng manh quen thuộc tiến đến.
Thương Nguyệt quay đầu lại,đã thấy khuôn mặt quen thuộc đứng sau mình từ bao giờ, liền nhẹ nhàng hỏi:
- Sao rồi, vết thương của tỷ đỡ hơn rồi chứ?
Ngạo Tuyết sóng vai đứng cạnh Thương Nguyệt, mắt nhìn xa xăm hướng chân trời, khẽ đáp:
- Vẫn chưa. Công lực của ma tôn quả thực vô cùng lợi hại, e rằng không thể một sớm một chiều dễ dàng hóa giải hoàn toàn được.
Khẽ gật đầu, Thương Nguyệt nói:
- Quả đúng như vậy, ngày đó nếu không có Lục Vân giúp đỡ, e rằng ta đã không thể thoát khỏi cái chết. Chỉ là không tưởng tượng được, chỉ trong phút chốc lục viện đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trương Ngạo Tuyết cười tang thương:
- Có lẽ tất cả những điều ấy, số mệnh an bài hết rồi. Thái Âm chưa hiện thế, thiên hạ đã đại loạn đến vậy. Một khi nó xuất hiện thực sự, liệu chúng ta có thể làm gì được đây?
Thương Nguyệt vỗ nhẹ vai Ngạo Tuyết, thầm thì:
- Nhớ kỹ, Lục Vân đã dặn ta, khi nào Dịch viên gặp chuyện, liên minh tan rã, hãy tới Trừ Ma liên minh đợi huynh ấy, nhất định huynh ấy sẽ đến tìm chúng ta.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy liền quay sang hỏi lại:
- Tỷ định thế nào, cứ như vậy rời đi hay là…
Thương Nguyệt lắc đầu thở dài, thấp giọng nói:
- Ta cũng suy nghĩ nhiều về việc này. Tuy Phượng Hoàng thư viện giờ không còn nữa, nhưng sư phụ và sư muội ta vẫn ở đây, lẽ nào ta lại nỡ bỏ mặc họ để một mình tìm đến Trừ Ma liên minh? Còn như khuyên họ cùng đi ư, đứng trên lập trường thân phận của sư phụ, điều này quyết không thể được, chính vì vậy mà lòng ta không khỏi băn khoăn vô cùng.