Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 440 : Vô Vọng Ngộ Biến
Ngày đăng: 04:49 22/04/20
Liệt thiên khẽ nói: "Đây là Hoan Thú Động Thiên nơi thần bí nhất trong yêu vực, với Lực của ngươi muốn quay về nhân gian thì chắc chỉ là chuyện đơn giản. Hãy bảo trọng, hy vọng có dịp gặp lại, khi đó chúng ta không phải dùng đến gươm đao".
"Cám ơn lời nhắc nhở, hy vọng là thế..." Lục vân biến mất trong không gian chỉ có âm thanh vọng lại.
Sơn động sâu đến trăm trượng, vô số quang ảnh bay lại tự do. Lưng chừng hai bên có cửa động, phía bên trái đầy vẻ u ám, phía bên phải thì ánh sáng chói chang. Ngay lúc này ở phải của động bên trái hiện lên cùng sáng chói, Hình ảnh Lục Vân hiện lên dần rõ nét và đầy kì diệu.
Nhìn rõ Tứ Linh thần thú ở một bên: "Đại Linh, có phát hiện gì?" Tứ Linh Thần Thú bay xuống vai chàng, nhìn chàng với đôi mắt đỏ đầy cổ quái và vô cùng kinh ngạc: " Phát hiện lớn nhất là biểu hiện của ngươi trong lúc này đầy cổ quái, từ trước đến nay ta chưa từng thấy."
Lục Vân bay người ra phía ngoài, ngữ khí có vẻ trầm hơn: "Lần du hành Yêu Vực này ta đã làm được một việc đó là lần đầu tiên trong đời ta nắm bắt không tốt. Ta đoán không ra kết quả cuối cùng nên tâm tình có chút nặng nề. Được rồi, đừng nói ta nữa, còn người, có phát hiện mới gì không?"
Tứ Linh Thần Thú cười đắc ý: "Thu hoạch thì đương nhiên là có rồi, chỉ có điều để không mai táng ngươi tại đây, ta sẽ chỉ thử một chút xem sao sau đó sẽ quay lại. Theo như ta được biết dưới vực sâu này có một con yêu bò cạp, nó chỉ ẩn nấp dưới vực sâu, có vẻ như đang bảo vệ vật gì đó".
Lục vân gật đầu: "Thì ra là vậy ! Được rồi, ta sẽ lập tức quay về nhân gian" nói xong chàng tăng tốc và biến mất trong không gian tối.
* * *
* *
*
**
*
Men theo hang ngầm, Lục Vân cùng với Tứ Linh Thần Thú đã nhanh chóng đến được ngã rẽ. Nhìn về hai phía Lục Vân lặng im một hồi khẽ nói: "Trong hang ngầm bên phải có lẽ còn chất chứa một số chuyện, chỉ là hiện nay đối với ta không còn quan trọng nữa. Chúng ta trực tiếp xuyên qua Hoan Thú Động Thiên trở về nhân gian thôi. Nói xong chàng liền bay người về hang ngầm bên trái.
Cứ vậy chàng đi theo đường ngầm, sau khi vượt qua đoạn đường hơn trăm trượng,, Lục Vân đến một vách đá. Nhìn mọi vật Lục Vân biết rằng đây chính là ranh giới của yêu vực và nhân gian, vách đá ánh sáng chói lòa này là một kết giới thần kì nào đó, vượt qua được tầng kết giới này là có thể quay về nhân gian.
Tìm hiểu một chút về kết giới, Lục Vân tự nói với mình: "Kết giới này có gì thật khác lạ, chả trách có thể giữ chân cao thủ của yêu vực. Có điều tại sao lúc trước Hắc Sát hổ Vương có thể vượt qua nó? Nếu hắn tu được sức mạnh như vậy, xuyên qua kết giới bằng chính sức mạnh của mình thi còn có một chút đáng tin. Nhưng yêu thú khác cũng có thực lực đó?" Vừa nghĩ Lục Vân vừa tiến tới kết giới, toàn thân ngũ sắc lấp lánh, lập tức hòa nhập vào kết giới và biến mất.
Cảm giác mới lạ đó có vẻ giống như một lần chấn động không gian đưa Lục Vân đến một nơi khác. Chàng nhìn xung quanh, ánh sáng ấm áp, ơn xuyên thảo mộc đầy quen thuộc, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là nhân gian, cuối cùng chàng đã trở lại quê hương của mình. Chàng khẽ hít thở bầu không khí trong lành ấy, khẽ cười, về nhà thật tuyệt.
Chìm đắm trong không khí mới, Lục Vân giờ đây như quên đi mọi phiền não, gạt bỏ đi tất cả để cảm nhận những điều kỳ diệu của cuộc sống.
Đột nhiên, một tiếng động bất ngờ phá vỡ giây phút yên lặng đó. Lục Vân nhìn tứ phía lấy làm vô cùng ngạc nhiên: "Là anh ta, tại sao anh ta không ở Hoa Sơn mà lại trở về đây?" nói dứt lời Lục Vân liền biến mất.
Dừng lại trong không trung Lục Vân nhìn về phía xa, bây giờ có đến cũng không kịp nữa rồi. Lực quyền của Hắc Sát hổ Vương liên tiếp tấn công vào ngực Vô Vọng, bản thân chàng có nhanh hơn nữa thì cũng không vượt qua được khoảng cách xa như vậy trong một thời gian ngắn. Sắc mặt biến đổi, Lục Vân bắt đầu sử dụng Ý Niệm Thần Ba tập trung cao độ như một tia sét đâm thẳng vào đầu Hắc Sát hổ Vương không một điềm báo.