Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 460 : Xâm Nhập Cổ Miếu

Ngày đăng: 04:49 22/04/20


Nhanh chóng di chuyển vài trượng, ánh mắt Kiếm Vô Trần lấp lánh tỏ vẻ như đang rất cao hứng trước nguy cơ, y cố gắng chờ cơ hội thích hợp.



Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên truyền tới, hai người trong cuộc giao chiến vẫn toàn lực thúc động chân nguyên, lực huỷ diệt quét qua bốn phía, quang mang đi qua để lộ xuất nhiều vế tích lồi lõm trên mặt đất, toàn bộ bụi đất của Vân Thạch lĩnh đều bị cuốn bay lên trên, ngay cả đỉnh đầu dãy núi cũng bị tiêu biến không còn gì.



Trong tiếng nổ kinh nhân, Bạch Vân Thiên, Tam Nhãn Long Lang phẫn nộ thét lên, cả hai cùng bị bắn ra xa. Nhưng trong tích tắc đó, Thông Linh Điểu trong tay Bạch Vân Thiên lại biến mất không còn tung tích, tịnh như không cùng y bị văng ra.



Những làn khí phun ra ngoài tựa như biển nộ sóng gầm, khí thế cực thịnh khiến Kiếm Vô Trần không cách nào tiếp cận. Đợi cuồng phong giảm bớt, Kiếm Vô Trần nhanh chóng tiếp cận cửa miếu, chỉ thấy Thông Linh Điểu kia chính đang dần biến mất vào bên trong kết giới, điều này khiến hắn cảm thấy kinh hãi vô cùng.



Gầm lên một tiếng, Kiếm Vô Trần dùng toàn lực để xông vào, ý muốn giữ chắc lấy Thông Linh Điểu, chỉ tiếc đã chậm mất một bước, hắn lại bị hất văng ra xa. Bất quá lần này với lần bị văng ra trước đó không giống nhau, hắn phát giác bản thân tuy vẫn hấp thụ hoàn toàn lực bài xích của kết giới, nhưng so với lần đầu đã yếu hơn rất nhiều.



Cẩn thận suy xét Kiếm Vô Trần đoán rằng, có thể do uy lực của kết giới phật pháp đã bị Thông Linh Điểu thôn phệ hơn một nửa, hoặc giả bản thân hắn đã được Như Vân đại sư trước khi chết truyền một cổ nguyên khí, nên huyết sát chi khí trong cơ thể đã giảm đi không ít. Nhưng rốt cuộc là do nguyên nhân nào thì hắn cũng không còn tâm trạng để nghĩ tiếp, lúc đó hắn chỉ biết tận lực duy trì sự bình tĩnh, thôi động pháp quyết trong cơ thể, nhanh chóng tiến vào trong.



Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, lúc chân nguyên trong cơ thể Kiếm Vô Trần đã tăng lên đến mức cực hạn, trong khoảnh khắc vừa định vượt qua kết giới, thì Bạch Vân Thiên và Tam Nhãn Long Lang ở bên ngoài cửa miếu lại tấn công vào một cách dữ dội, khiến cho kết giới bị rung động không ngừng. Không biết do đâu mà lúc đó tấm biển đá bên trên cửa miếu vẫn không hề có một động tĩnh nhỏ nào, dường như sự xuất hiện của Thông Linh Điểu đã báo trước một điều gì đó, khiến cho phật ấn Nhiên Đăng mất đi công dụng.



Nhìn hai người ở bên ngoài cửa miếu, Kiếm Vô Trần đột nhiên phát hiện tình hình xung quanh đã phát sinh biến hóa kinh dị. Cái kết giới nguyên bản không ai phá được, kình lực mạnh mẽ vô cùng đó chính đang dần trôi đi, nghĩ đến đây trong lòng Kiếm Vô Trần cảm thấy chấn động, vội vàng tìm kiếm nơi rơi xuống của Thông Linh Điểu.



Quay người chạy vào bên trong thạch miếu, Kiếm Vô Trần nhanh trí nhìn khắp xung quanh một lượt, nơi này cũ kỹ sơ sài, trừ một pho tượng phật cổ quái hiếm thấy ra thì xung quanh đều trống không, ngay cả một chút bụi mờ cũng không thấy.



Kinh ngạc nhìn khắp nơi, ánh mắt Kiếm Vô Trần lại trở về phía trên pho tượng phật, phát hiện thấy pho tượng phật này cao khoảng một trượng bảy hoặc một trượng tám, sắc thái lộ ra trên mặt có phần cổ quái, ẩn ước thấy như đang than thở và vô cùng đau khổ. Chú nhìn vào đôi mắt của pho tượng, Kiếm Vô Trần vô cùng bất ngờ khi thấy trong đôi mắt đó có một vật, đó chính là Thông Linh Điểu.



Tại sao lại như thế, Kiếm Vô Trần không thể hiểu được, hắn chỉ nhìn ngơ ngác vào nơi đó, phát hiện thấy Thông Linh Điểu chính đang bay trong một không gian thần bí, bay không ngừng, tựa hồ như đang tìm kiếm điều gì đó.
- "Thật không ngờ đám kim sắc tinh vân đó đột nhiên lại mạnh mẽ đến như vậy, công lực của ta đã bị giảm đi mấy phần, sợ rằng khó vượt qua hơn một đệ nhất quan này."



Sau một hồi xúc cảm, Kiếm Vô Trần dừng lại một khắc rồi tiếp tục tiến về phía trước. Trong một khắc đó, hắn không hề phát hiện những tinh vân phía sau đang dần dần biến đổi hình dạng, tổ hợp lại thành một hàng chữ:



"Là duyên là nghiệt, do tâm nhi diệt, nhất niệm chi sai, nhất sinh hạo kiếp!"



Thế nào là "nhất niệm chi sai", thế nào là "nhất sinh hạo kiếp", những điều này Kiếm Vô Trần đều không biết. Nếu hắn ta nhìn thấy lời này thì vận mệnh một đời của hắn ta có thể đã hoàn toàn cải biến, đáng tiếc hắn lại không nhìn thấy, đây chính là số mệnh.



Cứ thế men theo thông đạo mà tiến lên phía trước, Kiếm Vô Trần sau khi trải qua sự việc những đoá kim sắc tinh vân giờ đây luôn cực kì cẩn thận, liên tục thi triển ra tử hoa tâm pháp, tử sắc quang mang bao phủ khắp châu thân đề phòng những bất trắc có thể xảy ra bất cứ lúc nào.



Không rõ đã tiến thêm được bao nhiêu, Kiếm Vô Trần lại nhìn thấy một quả cầu lửa đỏ rực đang chắn ngang đường đi, không khí trở lên nóng bức, với tu vi của hắn thời khắc này cũng có một loại cảm giác kinh sợ.



Dừng lại hạ thân xuống, Kiếm Vô Trần quan sát tình hình trước mắt, hắn phát hiện quả cầu lửa này vô cùng quái dị, tịnh không hề có tàn lửa bắn ra. Trái lại, lại giống như một thông đạo liệt hoả chân không, đủ khiến thị giác của con người có một hiện tượng giả tạo, không chú ý nhìn thì sẽ cho đây là một quả cầu lửa, kì thật là một con đường hầm hình tròn quy tụ ánh sáng trở thành màu đỏ huyết.



Khi đã biết được điều này, Kiếm Vô Trần liền bình tâm lại. Sau khi cải thiện bố trí lại quầng ánh sáng hộ thể một cách nghiêm mật, hắn liền thôi động thần kiếm chầm chậm bay về phía trước con đường hầm.



Vừa vào đến bên trong động, lập tức những luồng gió mạnh từ phía đối diện thổi tới như thể những ngọn lửa cửu thiên đang muốn thiêu cháy hắn ta. Cảm giác này rất thực, nhiệt độ tăng cao khiến toàn thân hắn mồ hôi nhễ nhại, trong người vô cùng khó chịu. Biết rằng không thể lưu lại nơi này lâu, Kiếm Vô Trần lập tức tăng tốc, toàn thân dưới sự dẫn dắt của thần kiếm nhanh chóng bay về phía trước.



Trong ý thức của hắn, nhiệt độ đường hầm này nóng một cách kỳ lạ, không gì có thể so sánh được với nó, có lẽ khi tiến thêm về phía trước sẽ khá hơn. Nhưng Kiếm Vô Trần phát hiện bản thân đã lầm, thông đạo này vô cùng vô tận, khiến trong tâm hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.