Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 477 : Thất bại tối hậu (Thất bại sau cùng)

Ngày đăng: 04:49 22/04/20


Lâm Vân Phong thấy Trương Ngạo Tuyết nhìn thấu ý đồ của mình, cười khổ nói:



- Bởi vì đệ đã từng đáp ứng với Lục Vân, chỉ cần đệ không chết, thì tuyệt đối không cho kẻ nào làm thương tổn tỷ được. Hôm nay việc đã xảy ra như vậy, đệ há có thể bội tín bất nghĩa mặc kệ sư tỷ. Không nhiều lời nữa, bọn họ cũng không định cho chúng ta thời gian nói chuyện đâu."



Thân thể vụt thẳng dậy, khí thế của Lâm Vân Phong trong nháy mắt bạo tăng, sự tin tưởng kiên định tràn ngập khắp nơi làm cho mọi người ở đây kể cả Trương Ngạo Tuyết đều kinh ngạc.



"Vân Phong, sao đệ phải khổ như vậy …" Nhìn lưng gã, mắt Trương Ngạo Tuyết toát ra nỗi trầm thống vô cùng, trong lòng dâng trào nỗi thê lương vô tận.



Cảm nhận sự quan tâm của Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong bình tĩnh thốt lên:



- Không đánh cược cũng chết, mà đánh cược còn có hy vọng, sư tỷ hà tất vì đệ mà cảm thương.



Chữ "thương" vừa dứt, ánh kiếm màu bạc liền hiện ra, Lâm Vân Phong toàn lực phát ra hai trăm bốn mươi tám đường kiếm rồi khống chế hình thành bốn đạo kiếm trụ sáng như ngọc, phân ra chém Thiên Chung Tam Sứ cùng với Kim Thạch.



Đại chiến bộc phát, Thiên Chung Tam Sứ sử dụng lại bí thuật, ba con độc vật liền hiện ra, lần lượt tự chuyển hóa chiếm các phương vị giữa bầu trời, phát động công kích liên miên, không ngừng.



Bên ngoài, Kim Thạch đứng hờ hững bên cạnh trong mắt lửa xanh lóe ra, thỉnh thoảng nắm bắt lấy nhãn thần Trương Ngạo Tuyết. Hắn chính là đang thi triển vu tộc bí pháp "nhiếp hồn đoạt phách". Nhận thấy tình huống dị thường, Trương Ngạo Tuyết tách khỏi ánh mắt của hắn, tay phải nắm chặt thần kiếm, chuyên tâm lưu ý đến tình huống của Lâm Vân Phong.



Lúc này, Lâm Vân Phong không giống người bị thương một chút nào, lắc mình xuất kiếm nhanh như linh báo, ánh kiếm sắc bén uy lực vô cùng, hết lần này đến lần khác đánh cho ba con độc vật rớt xuống mặt đất, chịu nhiều thương tổn.



Đứng bên ngoài, Thiên Chung Tam Sứ vừa sợ vừa giận. Bọn họ căn bản không thể ngờ được Lâm Vân Phong vì bảo vệ Trương Ngạo Tuyết mà nghịch chuyển kinh mạch, khiến cho chân nguyên trong cơ thể tăng lên nhiều lần, so với lúc mạnh khỏe còn mạnh hơn nhiều.



Sau khi trao đổi ánh mắt, lão đại của Thiên Chung Tam Sứ điên cuồng hét lên một tiếng, ba người vẫn đang thi triển thủ thế kỳ quái đột nhiên biến đổi, lập tức ánh sáng đỏ sậm quanh thân ba người sáng mạnh lên, ba con độc vật mạnh thêm mười lần, vây chặt lấy Lâm Vân Phong khi gã còn đang kinh hãi. Một tiếng sét đánh truyền đến, ba con độc vật đồng thời nổ mạnh, lực hủy diệt kinh khủng đánh cho Lâm Vân Phong quần áo toàn thân rách tả tơi, máu tươi phun trào thất khiếu.



Dị biến phát sinh đột ngột khiến cho Lâm Vân Phong vì không phòng bị lập tức lâm vào tuyệt cảnh. Ba lực nổ không cùng tính chất đồng thời phát ra làm cho gã bất ngờ không thể tổ chức phòng ngự hoàn thiện. Kết quả là gã bị đánh bay, kinh mạch toàn thân năm phần đứt bốn, từ trên không rớt xuống trong tiếng kêu thảm.



Bên này, việc thi triển thuật hủy diệt cũng làm cho Thiên Chung Tam Sứ nguyên khí tổn hao rất nhiều. Cả ba sắc mặt xám như tro tàn, loạng choạng ngã lăn ra đất, thở hào hển không ngừng.


Khi chú ngữ đã hoàn thành, mặt ngoài Lâm Vân Phong như không có gì thay đổi, nhưng trong lòng gã cảm giác rất rõ ràng, một lực lượng mạnh mẽ đang từ dưới đất xuyên thấu qua lưng truyền vào thân thể gã. Vô số hung tàn oán hận của hồn phách to lớn hội tụ vào não gã, đánh nhau mãnh liệt không ai nhường ai. Chỉ trong một khoảng thời gian, Lâm Vân Phong đã nhờ nguồn lực này chấn mở cấm chế vu thuật Kim Thạch đã thi triển trên người gã, nhất thời chân khí toàn thân phát triển mạnh mẽ, khí tức lạnh lẽo kinh khủng từ gã tràn ra bốn phía.



Khí tức yêu dị tràn ngập trong sơn cốc yên bình. Lý Trường Xuân đang nhắm mắt điều tức đột nhiên mở to, ánh mắt sắc bén trừng trừng nhìn Lâm Vân Phong, phẫn nộ quát lên:



- Đáng giận. Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi.



Lời vừa dứt lập tức đánh ra một kiếm phá trời, ánh kiếm mười trượng mang theo hoa ánh sáng như ngọc cùng với sức mạnh dời non lấp biển trong nháy mắt tới trên đầu Lâm Vân Phong.



Vẫn đang nằm bất động, thân thể Lâm Vân Phong tự động lướt ngang ba trượng, tránh được cú đánh này. Sau đó bóng người dựng đứng lên, hai mắt lấp lóe vô số ảo ảnh, phát xuất ra màu xanh đen quỷ dị, phẫn nộ nhìn Lý Trường Xuân. Hú lên quái dị giống như dã thú, thân thể Lâm Vân Phong bay thẳng lên không trung, hai tay múa may, chưởng kình sắc bén, trảo phong mang theo khí tức âm u nhằm Lý Trường Xuân đánh tới.



Tức giận hừ lên một tiếng, Lý Trường Xuân nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Tà môn tiểu thuật cũng dám cậy mạnh. Xem kiếm phá thiên của ta diệt nguyên căn ngươi.



Trường kiếm vừa lật vừa chuyển, kêu lên mãnh liệt, âm thanh lan rộng, cột kiếm màu tím biến hóa ra mấy trăm bóng kiếm, hình thành lưới kiếm bao vây bốn phía Lâm Vân Phong, hằng hà kiếm khí đánh vào trên người gã.



Lâm Vân Phong lớn tiếng gào thét điên cuồng, thần trí có chút hỗn loạn không tránh né, hai tay múa may toàn lực đánh bừa. Kết quả lưới kiếm của Lý Trường Xuân bị đánh cho thất điên bát đảo, tư tưởng điên cuồng giảm xuống, tỉnh táo tăng lên nhiều. Lâm Vân Phong cảnh giác nhìn Lý Trường Xuân, dùng ý thức đè nén các oán niệm hỗn loạn trong đầu để nhanh chóng phân tích tình thế trước mắt.



Chiếu theo tình huống trước mắt, mặc dù làm phép thành công, gã nếu đánh bừa thì không thể là đối thủ của Lý Trường Xuân. Hơn nữa, thân thể gã đã quá mức suy yếu. Biện pháp tốt nhất hiện nay là bỏ chạy khỏi nơi này. Nghĩ đoạn, Lâm Vân Phong bắn lên không, hai tay điên cuồng chém về phía Lý Trường Xuân. Vừa thấy Lý Trường Xuân múa kiếm phản kích, Lâm Vân Phong trong lòng vui vẻ vội vàng thi triển độn pháp trong Âm Dương Pháp Quyết, trong nháy mắt thân thể biến mất, sau đó lại xuất hiện bên cạnh Kim Thạch.



Một chưởng hướng xuống đầu Kim Thạch đánh xuống. Lâm Vân Phong hận người này cực kỳ, cố tình giết hắn cho được. Nhưng không như dự liệu của Lâm Vân Phong, Kim Thạch mặc dù đang thi triển thuật nhiếp hồn đoạt phách, linh thức của hắn vẫn nhạy cảm dị thường, lập tức dời đi một trượng thoát khỏi chưởng của Lâm Vân Phong. Hừ một tiếng tức giận, Lâm Vân Phong mặc dù trong lòng không vừa ý, nhưng mục đích đã đạt tới, lập tức nắm lấy cánh tay Trương Ngạo Tuyết, ngự lên Trảm Phong Kiếm bay vụt vào đám mây.



Nhìn Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong kinh sợ phát hiện Trương Ngạo Tuyết thần trí hôn mê. Mặc dù nàng còn chưa bị vu thuật của Kim Thạch khống chế, nhưng bị thương rất nặng. Lâm Vân Phong vừa mắng, vừa thấy may mắn là đã kịp thời, bằng không Trương Ngạo Tuyết trọng thương như vậy, không có sức phản kháng, chỉ cần một lúc nữa thôi, nàng tuyệt đối bị vu thuật quỷ bí khống chế tâm thần.



Quay đầu nhìn lại, Lâm Vân Phong cả kinh thấy Kim Thạch cùng với Lý Trường Xuân song song đuổi theo. Khoảng cách ngày càng ngắn lại, chỉ còn khoảng trăm trượng ngắn ngủi. Lâm Vân Phong trong lòng vừa hận vừa giận, cả người như bị điên lên. Gã toàn lực thúc giục chân nguyên trong cơ thể, đột nhiên gia tăng tốc độ lên cực hạn, nhanh chóng bay đi. Khi gã quay đầu nhìn lại, phía sau hai người cũng đang bay rất nhanh, chỉ trong chốc lát khoảng cách trăm trượng chỉ còn khoảng bảy mươi trượng. Thấy thế, gã cảm thấy phẫn nộ, xuất hiện cảm giác không cam lòng.



Trên bầu trời, ánh nắng chói chang đang chiếu xuống, trong tầng mây, ba thân ảnh, một trước hai sau rạch nát bầu trời, lưu lại một dải trắng thật dài giữa trời xanh hồi lâu vẫn chưa tan đi. Cứ như là một trường đua tranh tốc độ, cũng là trường so đo về tu vi, càng có quan hệ tới việc đua tranh sinh tử của Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết. Cuối cùng bọn họ có rơi vào tay Lý Trường Xuân hay không, Trương Ngạo Tuyết có bị mê thất thần trí không, ai người có thể tính trước được.