Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 480 : Sơ Ngộ Địa Âm

Ngày đăng: 04:49 22/04/20


Một bên Tử Chuyết nói:



- Ta cảm thấy việc này không hỏi thì tốt hơn, còn quyết định như thế nào thì là do bản thân ngươi thôi. Cái đó gọi là "nhất niệm khởi vạn niệm sanh, thiện duyên nghiệt duyên đồng căn sanh". Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Thiên Kiếm Khách nhìn hai người, trong mắt hiện ra vẻ khó xử.



Bạch Quang trừng mắt nhìn Tử Chuyết rồi nói với Thiên Kiếm Khách:



- Được rồi, ngươi đi đi, trên đường nếu gặp thì hỏi một chút còn không gặp thì thôi.



Thiên Kiếm Khách ừ một tiếng rồi nhìn Tử Chuyết, thấy hắn không nói gì nữa liền phi thân bay đi rồi tiêu thất trong màn sương mờ.



Đợi Thiên Kiếm Khách đi xa Bạch Quang mới hỏi Tử Chuyết:



- Lúc nãy ngươi nói là muốn phản bác ta, hay là có ý khác?



Tử Chuyết nói:



- Ân oán giữa Hỏa Vân và Duyên Diệt vẫn chưa kết thúc, ngươi cần gì phải xen vào nữa, ngươi thực sự cho rằng Hỏa Vân sau hai trăm năm đã thay đổi hoàn toàn bản thân thì có thể thắng được Duyên Diệt hay sao?



Nói xong ánh tím lóe lên, Tử Chuyết hướng về phía biển sương chậm rãi bay đi.



Nhìn theo bóng hắn, Bạch Quang hỏi ngược lại:



- Ngươi cho rằng không thể thắng được hay sao? Hay ngươi đã biết điều gì rồi?



Trong biển sương, thanh âm của Tử Chuyết lộ ra chút lo âu:



- Những gì ta thấy đều nói với ngươi rồi, còn lại chỉ là suy đoán của ta thì không có sức thuyết phục, không đáng để nói đến. Nếu ngay từ đầu ta biết điều này thì ta đã khuyên tôn chủ không nên đi nhân gian lần này, bởi vì cái mà điều đó đem lại không phải là thắng lợi và vinh quang mà là…



- Là cái gì? Vì sao ngươi không nói hết?



Nhìn đám mây khói mịt mù, Bạch Quang hỏi lớn nhưng trong giọng nói đã hiện ra một chút gì đó, dường như hắn đã đoán được Tử Chuyết muốn nói điều gì, chỉ là hắn muốn chứng thực những điều suy đoán.



- Có một số điều không nói ngươi cũng biết, vậy thì cần gì phải hỏi nhiều. Còn nhớ câu hỏi trước của ta không? Vì sao ta đã thay đổi mà nguơi không thay đổi?




- Ta tất nhiên đến từ nơi ta đến, điều này chẳng ảnh hưởng gì đến ngươi, tốt nhất đừng nên hỏi. Bây giờ ta muốn hỏi một câu, ngươi là ai và từ đâu đến?



Âu Dương Vân Thiên tâm niệm xoay chuyển rồi lạnh lùng nói:



- Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên, nên xưng hô với các hạ ra sao đây?



Người thanh niên nghe vậy thì không có phản ứng gì, chỉ tùy ý ừ một tiếng, sau đó nói:



- Tên chẳng qua chỉ cái để gọi mà thôi, nếu ngươi muốn xưng hô cho thuận tiện thì có thể gọi ta là Âm Đế.



Nhìn người thanh niên, trong lòng Âu Dương Vân Thiên cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng miệng vẫn nói:



- Âm Đế, cái tên này không hề đơn giản, rất thích hợp với các hạ đấy.



Cười đắc ý một cái rồi Âm Đế kiêu ngạo hỏi:



- Nói cả nửa ngày rồi mà sao ngươi vẫn không hỏi tại sao ta lại xuất hiện ở đây?



Âu Dương Vân Thiên bình tĩnh trả lời:



- Có một số sự việc không cần phải hỏi, đến lúc tự nhiên sẽ có câu trả lời thôi.



Trong mắt Âm Đế ẩn hiện một tia lục quang, y khẽ gật đầu nói:



- Quả nhiên không đơn giản, rất hợp với khẩu vị của ta.



Âu Dương Vân Thiên phản bác nói:



- Ngươi cũng rất thần bí, một thân thực lực mạnh mẽ kinh nhân, vậy mà lại chưa từng nghe qua tên ngươi, người như vậy lại đột nhiên xuất hiện, quả là làm người ta vô cùng bất ngờ.



Liếc nhìn Âu Dương Vân Thiên một cách cổ quái, Âm Đế nói:



- Ngươi gặp chuyện mà vẫn bình tĩnh không hề xao động, tu vi cũng rất hiếm có. Nếu bị hủy đi thì thật đáng tiếc, không bằng chúng ta hãy giao dịch nhé. Ta để cho ngươi sống, ngươi giúp ta làm một số việc, mọi người đều có chỗ tốt cả, ngươi thấy thế nào?