Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 513 : Tàn Thần Tái Hiện (Tàn thần lại hiện ra)
Ngày đăng: 04:49 22/04/20
Một phần nguyên thần Hắc Ám tôn chủ ẩn nấp bên trong ma khí. Vào lúc cuối cùng, hắn đã tách ra một phần ý thức vô cùng yếu nhược hy vọng có thể đào tẩu, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi. Khi Lục Vân tung ra pháp quyết, Hắc Ám tôn chủ biết hành tung của mình đã bị bộc lộ, hắn hét lên một tiếng, lợi dụng sự quen thuộc với ma khí của cao thủ Ma vực, vừa tiếp cận Lục Vân, vừa phản công lần cuối.
Giữa không trung, Lục Vân quan sát mũi tên do ma khí hợp thành, cất giọng yếu ớt:
- Ta đã nói qua, luận về đạo hủy diệt, ngươi còn kém xa ta. Từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta đã kết thúc.
Lời dứt Diệt Hồn đao lóe lên đón lấy mũi tên đang bắn vào ngực mình.
Giữa không trung, âm thanh cừu hận bất cam của Hắc Ám tôn chủ vang lên:
- Lục Vân, ngươi hôm nay đã thắng rồi. Tu vi ngươi tuy không hơn ta nhưng sự tàn nhẫn độc ác lại vượt qua ta.
Tên và đao gặp nhau, Lục Vân dễ dàng chấn vỡ được luồng kình khí đó, đáng tiếc chấp niệm ẩn chứa trong mũi tên khí lại xuyên qua được ngực chàng. Cúi đầu, nhìn từng giọt máu từ từ chảy ra trước ngực, Lục Vân cười lạnh một tiếng, như tự nói với mình, lại có vẻ như đáp lại sự nghi hoặc của Hắc Ám tôn chủ trước khi chết.
"Ta nếu không tàn nhẫn sao có thể đi đến tận cùng."
Ngoảnh đầu quan sát trận chiến trung tâm, chỉ thấy một màu đen hắc ám không thể nhìn được gì, nhưng khí thế kinh người đã nói lên sự hung hiểm bên trong. Quay đầu lại, Tam Nhãn Long Lang thấy Trần Ngọc Loan đang đứng cách mình vài trượng, ánh mắt có chút kinh biến, sắc mặt thoáng vẻ do dự. Lúc này, quan sát toàn cục thì tình hình đã khác trước rất nhiều, nếu cứ một mực kéo dài chỉ e kết quả sẽ khiến người khác phải lạnh lòng. Nhưng nếu bắt hắn phải từ bỏ cả cơ nghiệp phải vất vả lắm mới gây dựng được lên thì quả thật quá xót xa và nuối tiếc.
Đang mải mê suy nghĩ, một âm thanh như sấm rung trời khiến hắn bừng tỉnh, đồng thời công kích của Trần Ngọc Loan cũng đã đến gần, không cho hắn nghĩ ngợi thêm. Thân ảnh dừng lại, Tam Nhãn Long Lang không né tránh nữa, hóa thành hình người hai tay múa lên, "Thiên Lang Long trảo" mạnh mẽ giao nhau thành tấm lưới ngăn cách giữa Trần Ngọc Loan và chính mình. Màu vàng của "Thiên Lang Long trảo" với "Tàn Thần pháp quyết" cùng màu gặp nhau, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, long trảo tiêu mất, "Tàn Thần" một mực đến gần, đợi đến khi Tam Nhãn Long Lang liên tục phát ra mười hai long trảo mạnh mẽ mới bị đánh dừng lại.
Đứng giữa không trung, mắt Trần Ngọc Loan uy nghiêm, ý niệm bám chặt lấy địch thủ, vừa tung ra "Tàn Thần pháp quyết", vừa thi triển thần khí cực mạnh - Thiên Hậu linh, lấy sức mạnh của mình khống chế hai đại pháp quyết. Khi đó, áp lực của Tam Nhãn Long Lang gia tăng mạnh mẽ, lửa giận trong lòng hắn cuồn cuộn tăng lên, đáng tiếc là không cách nào phát tiết được. Gặp phải Trần Ngọc Loan, Tam Nhãn Long Lang chỉ còn tự thấy mình đen đủi, vì "Tàn Thần quyết" lại chính là khắc tinh của kì thuật Yêu vực của hắn. Như vậy, dù tu vi có mạnh hơn, Tam Nhãn Long Lang vẫn cảm thấy bị hạn chế, lửa giận trong lòng khó bình ổn lại được. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Hét lên điên cuồng, kim quang toàn thân Tam Nhãn Long Lang tỏa sáng, lúc nguy hiểm đến cận kề liền bất ngờ thi triển thuật Nhân Yêu Ảo Hóa - Nhân Thú Ảo Thể hiếm thấy. Nhìn từ xa, Tam Nhãn Long Lang lúc này đã biến thành một quái thú mình người đầu sói, toàn thân phảng phất như có một tầng phấn vàng, phản xạ ánh sáng chói mắt khi bị "Tàn Thần quyết" công kích.
Sau khi hóa thú, Tam Nhãn Long Lang dường như ít uý kị "Tàn Thần quyết" hơn, tốc độ tránh né tăng lên nhiều lần, cứ như vậy cả bầu trời ánh sáng vàng đan xen nhau, quang ảnh mật độ dày đặc tầng tầng lớp lớp tạo thành màn lưới, nhốt Trần Ngọc Loan bên trong một quang cầu sắc vàng đường kính năm trượng.
Ánh mắt hơi biến đổi, đối với pháp quyết Tam Nhãn Long Lang thi triển, Trần Ngọc Loan mới thấy lần đầu nên khó tránh khỏi hơi kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, nàng phát hiện hào quang của tầng phấn vàng trên người Tam Nhãn Long Lang rất cổ quái, có thể phản xạ lại hay có thể khống chế hơn nửa sức mạnh công kích của mình, làm cho thế công của nàng giảm sút rất nhiều.
Nắm rõ tình hình, Trần Ngọc Loan khẽ quát lên một tiếng, hào quang màu tím vàng rực rỡ như mặt trời, hình thành một cột sáng phá trời phong bế lấy nàng vào trong. Tiếp theo sau, Thiên Hậu linh dưới sự điều khiển của nàng, tự động xoay tròn trên đỉnh đầu nàng, vừa phát ra một luồng ánh sáng màu tím chói mắt, vừa hút hết không khí bốn phía bên trong các loại hào quang, cuối cùng tụ lại thành một cột sáng chống trời với bảy màu làm nền tảng, màu tím làm chủ đạo, yên tĩnh ngạo nghễ tại khoảng không trên đầu nàng.