Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 515 : Yêu Hoàng trọng hiện (Yêu Hoàng lại xuất hiện))

Ngày đăng: 04:49 22/04/20


Dạ Mị kêu lên thảm thiết. Lúc này Lục Vân không muốn dây dưa quá lâu với hắn, lập tức thi triển "Hoá Hồn phù", sử dụng thủ đoạn sét đánh ngang tai một cái đã nuốt gọn hắn.



Ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời, Lục Vân đứng lặng yên hồi lâu, dường như đang ai điếu, lại giống như đang nói chuyện, nhưng khoảng cách xa quá, liệu có ai nghe thấy được không?



Trong tiếng gió, Lục Vân thu lại vẻ trầm buồn, quay người trở về bên cạnh bọn Trần Ngọc Loan ba người, bình thản nói:



- Mọi việc ở đây kết thúc rồi, chúng ta đi thôi.



Ba người thấy Lục Vân có gì đó bất thường, nhưng cũng chẳng hỏi thêm, mang Không Linh điểu, Tứ Linh thần thú theo sau chàng.



Trên đường đi, Văn Bất Danh vẫn hỏi lại câu ban nãy:



- Lục Vân, huynh vẫn chưa nói cho bọn ta biết tại sao lại tha cho cao thủ Yêu vực?



Phát hiện ba người bọn họ đang thắc mắc trong lòng, Lục Vân cũng chẳng muốn giấu giếm nữa, thản nhiên nói:



- Hôm nay tha cho bọn chúng vì một số lí do. Thứ nhất, ta không muốn mọi người gây nên huyết hải thâm cừu với Yêu vực, vì Yêu vực có một vị bá chủ khó mà chọc vào. Thứ hai, ta tha cho bọn chúng chỉ là cố ý tỏ ra rộng lượng bên ngoài thôi. Thực ra bọn chúng muốn sống sót rời khỏi đây, cũng là điều khó khăn vô cùng, bởi vì ở ngoài Đan Hoa sơn đã có đại quân của Quỉ vực bao vây, bọn chúng rất khó mà thoát khỏi bàn tay của Sát Huyết Diêm La.



Thứ ba, hủy diệt Dịch viên ngoài Hắc Ám tôn chủ ra, còn có Âm Thi Quỉ Vương của Quỉ vực. Ta để cho cao thủ Yêu vực đi, vừa có thể tiêu hao thực lực của Quỉ vực, để bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau kết nên thù oán, điều đó rất có lợi cho nhân gian. Lại nữa, với tình hình trước mắt của chúng ta mà muốn hạ thủ Sát Huyết Diêm La thì còn hơi sớm. Cứ để bọn chúng thu hút sự chú ý của đại quân Quỉ vực, như vậy thuận lợi cho chúng ta rời khỏi.



Nghe xong những lời ấy, ba người lập tức hiểu ra kế sách của Lục Vân, ai cũng gật đầu khâm phục kế sách tuyệt vời.



Thấy ba người đã hiểu rõ trong lòng, Lục Vân hỏi sang chuyện khác:



- Không biết vì sao mọi người lại có thể biết rõ việc ta lên Đan Hoa sơn như vậy?



Văn Bất Danh và Tư Đồ Thần Phong nghe thấy đều tỏ ra nghi hoặc. Bên cạnh, Trần Ngọc Loan bỗng lên tiếng:



- Theo như những gì huynh vừa phân tích, việc này chắc chắn là âm mưu của Sát Huyết Diêm La. Hắn cho rằng mình huynh không đủ sức tiêu diệt Long - Ma chiến tuyến, nên cố thông báo sớm cho bọn muội, để bọn muội kịp thời đến hỗ trợ huynh. Như vậy, hai bên ác chiến, lẽ tất nhiên sẽ đều bị trọng thương. Lúc ấy, hắn mới xuất hiện, chỉ một mũi tên trúng hai mục tiêu, vừa loại trừ được kẻ thù tranh bá, chuẩn bị cho mưu đồ xưng bá trong tương lai.



Vui mừng ngắm nhìn Trần Ngọc Loan, khuôn mặt Lục Vân hiện lên một nét cười, cất giọng khen ngợi:



- Hay, phân tích không sai chút nào, không hổ danh là minh chủ của Trừ Ma liên minh. Cứ tiếp tục nỗ lực, huynh tin là nhân gian có muội, chắc chắn sẽ có ngày hòa bình mỹ mãn.



Trần Ngọc Loan hơi gật đầu, nghiêm túc nói:




- Đó là những chuyện phải làm, chủ nhân cần chi đến lời cảm ơn.



Chăm chú quan sát cảnh sắc xung quanh, Liệt Thiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Liệt Nhật Long thương nắm chặt trong tay phải lóe lên kỳ quang, chiếc binh khí bá chủ đất trời đó liền hóa thành một luồng hào quang chui vào trong bàn tay mất dạng.



- Tình hình Hổ Vương và Long Lang dạo gần đây thế nào rồi?



Huyền Dạ đáp lại:



- Tạm thời vẫn chưa có tin tức cụ thể của bọn chúng. Theo tin tức đã nhận trước đây, bọn chúng ở nhân gian cũng đã lần lượt có hành động, Hổ Vương đã bị nhân gian Chính Đạo đánh trọng thương, còn Long Lang ngược lại thì rất tốt.



Khẽ gật đầu, Yêu Hoàng Liệt Thiên lại hỏi:



- Thế còn nàng thế nào, vẫn mạnh khỏe chứ ?



Huyền Dạ giật mình, ngẩng đầu nhìn Liệt Thiên hồi lâu, thấy sắc mặt chủ nhân kỳ quái, liền hiểu ngay hàm ý của câu hỏi, khẽ nói:



- Từ lần ấy tới giờ, Bạch Như Sương cả ngày chỉ đóng cửa ở trong phòng rầu rĩ, tâm trạng rất xấu. Sợ lần này đối với nàng ấy có đả kích rất lớn rồi …



Liệt Thiên dừng bước, ngoảnh đầu lại liếc nhìn Huyền Dạ, rồi lại quay đi hướng khác, chậm rãi nói:



- Nàng đang ở đâu, ta muốn đi thăm nàng một lát.



Huyền Dạ khe khẽ lắc đầu, thở dài âm thầm cất tiếng:



- Nàng ấy vẫn sống ở căn phòng năm xưa...



Nghe vậy, Liệt Thiên khe khẽ gật đầu, thân ảnh lắc lên một cái liền biến mất.



Nhìn theo bóng dáng đã khuất, Huyền Dạ nhẹ thở dài, tự nhủ: "Xa cách ngàn năm, tình duyên lại tái ngộ, nhưng ánh trăng ngày ấy đã tàn, dây đàn năm xưa đã đứt có nối lại được chăng?"



Trong một toà biệt viện, trăm hoa tỏa hương, ngàn hoa khoe sắc, u hương nồng nàn ngập đầy không gian. Đang yên tĩnh, bỗng hào quang bảy sắc lóe lên, một thân hình cao lớn âm thầm xuất hiện giữa khu vườn, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm khắp bốn phía, cuối cùng đi xuyên qua khung cửa sổ dừng lại ở căn phòng phía Đông.



Nhìn qua khung cửa mở toang, một thiếu nữ toàn thân trắng toát như tuyết đang ngồi tĩnh lặng trước song cửa, khuôn mặt xinh đẹp buồn rầu, ánh mắt vô hồn, phảng phất như đã mất linh hồn, một mình chìm đắm trong không gian dĩ vãng.