Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 528 : Tam Nhật Chi Ước
Ngày đăng: 04:49 22/04/20
Trần Ngọc Loan cười thản nhiên, sau đó kể lại một cách rõ ràng mạch lạc sự việc xảy ra ở trên Đan Hoa sơn, cuối cùng nói:
- Sự việc là như vậy đó.
Quy Vô đạo trưởng gật đầu, ánh mắt khẽ biến đổi nói:
- Nói như vậy thì tên Sát Huyết Diêm La này qủa không hề đơn giản. Trước hết hắn tranh thủ việc Dao Quang đi tìm Huyết Giới tôn chủ báo thù để đục nước béo cò, hòng tiêu diệt Huyết giới của Ma vực. Giờ đây lại lợi dụng Trừ Ma liên minh chúng ta và Lục Vân để hủy diệt Long - Ma chiến tuyến, thủ đoạn thật lợi hại.
Nhãn thần biến đổi, Lục Vân gặng hỏi:
- Ông nói Sát Huyết Diêm La trước tiêu diệt Huyết Giới tôn chủ, sau đó tiêu diệt Long - Ma chiến tuyến, điều này có thật không?
Quy Vô đạo trưởng nghiêm túc đáp:
- Đương nhiên là thật, ngay trước khi ba người bọn nha đầu rời khỏi chỗ này đi cứu ngươi thì chúng ta nhận được tin báo, Huyết Giới tôn chủ của Ma vực đã bị chết trong tay của Sát Huyết Diêm La, Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực trọng thương bỏ trốn. Dao Quang rời khỏi đó an toàn.
Nghe nói Dao Quang bình yên vô sự, Lục Vân khẽ thở phào, toàn thân chìm trong trầm tư, dường như vì sự việc đó mà phiền não.
Ở phía trên, Trần Ngọc Loan cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh, cất giọng hỏi:
- Ngoài chuyện đó ra còn phát sinh chuyện gì nữa không?
Nghe Trần Ngọc Loan hỏi, Quy Vô đạo trưởng nghĩ ngợi một lúc rồi đáp lại:
- Gần đây nhân gian vô cùng hỗn loạn, những chuyện lớn nhỏ xảy ra không sao đếm xuể. Thông qua sự thăm dò thám thính của các môn hạ biết được Chính Đạo liên minh từ khi bị Huyền Phong môn chủ và Cửu Âm thánh mẫu quấy nhiễu đã phòng bị rất nghiêm ngặt, tình hình ở bên trong không thể thám thính được chút gì. Đồng thời nghe nói Kiếm Vô Trần đã rời khỏi Hoa Sơn, nhưng hành tung của hắn lúc ẩn lúc hiện, cũng không có chút tin tức nào. Còn nữa, phần lớn các cao thủ của Huyền Phong môn đã bí mật vào Trung thổ, hành tung tạm thời cũng không rõ.
Nhẹ nhàng gật đầu, Trần Ngọc Loan nhìn Lục Vân một cái rồi hỏi:
- Lục đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy? Có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?
Lục Vân nghe xong, đang trầm tư liền tỉnh lại, ánh mắt lướt qua mọi người một lượt, trầm giọng nói:
- Không có gì, ta chỉ nghĩ một vài việc riêng tư thôi. Còn muốn giúp đỡ, ta vừa nghĩ đến một việc có liên quan đến Dịch viên. Còn nhớ trước khi chúng ta lên đường đến Đan Hoa sơn ta đã gặp Dạ Hồn của Yêu vực, từ miệng của hắn ta mới biết được ngày hôm đó Dịch viên bị tiêu diệt là do một thiếu nữ có tên là Phiêu Hương lập mưu hãm hại. Sau này có cơ hội, các ngươi hãy giúp ta tìm người con gái này, bất luận thế nào ta cũng phải tìm bằng được cô ta.
Văn Bất Danh an ủi:
Ân Hồng Tụ cười cảm kích nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của cô, hắn ta tạm thời chưa làm gì bọn ta.
Ngoái đầu nhìn Lục Vân một cái, nói với giọng phá chút ngỡ ngàng:
- Không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây, thật quá xảo hợp.
Lục Vân khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
- Người trên thế gian, hợp tan vô thường. Có thể gặp được cô ở đây, ta cũng cảm thấy rất ngỡ ngàng, Đồ Thiên vẫn khoẻ chứ?
Ân Hồng Tụ cười đau khổ, hạ giọng nói:
- Không sao cả, bây giờ đang bị Tà thần Chu Hỷ khống chế, tạm thời chưa có cách nào thoát ra được. Thôi được rồi, hãy nói chuyện chính đi, ngươi nghe xong sẽ rõ.
Trần Ngọc Loan buông tay cô ta ra, sau khi mời mọi người cùng ngồi xuống liền hỏi:
- Hai ngày trước cô không ngừng đưa mắt ra hiệu cho ta, không biết là vì sao, bây giờ xin nói ra. Nếu như có gì cần giúp đỡ mà trong khả năng cho phép thì chúng tôi nhất định sẽ làm.
Ân Hồng Tụ nhìn mọi người một lượt, nói với giọng vô cùng cảm kích:
- Cảm ơn các vị, ân tình của các vị ta nhất định sẽ ghi tạc trong lòng. Việc này phải kể từ vài ngày trước, hôm đó ta cùng Đồ Thiên ăn cơm tại một quán nhỏ ở thành nam Lạc Dương, ai mà biết được sát thần tới gõ cửa. Thiên Tàn lão tổ của Thiên Tàn tông đột nhiên xuất hiện, muốn chúng ta tìm giúp một tấm lệnh bài trên một mặt có khắc bốn chữ triện cổ "Thiên Uy Khả Giám". Vì ta và Đồ Thiên đều biết rõ sự hung tàn của Thiên Tàn lão tổ nên không dám từ chối đành phải tiếp nhận. Nhưng suy nghĩ kỹ thì sợ rằng vật đó có lẽ không dễ kiếm, sau cùng chúng tôi tất không thể thoát khỏi độc thủ của lão, vì thế chúng tôi liền nghĩ ra một cách, tìm một người tương đương với lão ta để hai bên tàn sát lẫn nhau. Vậy là chúng tôi tìm đến tên Thiên Tuyện Tà thần.
Mọi người chấn kinh, đó thực sự là một quyết định cực kỳ liều lĩnh, sơ suất một chút không những phải đối mặt với sự truy sát của Thiên Tàn lão tổ, ngay cả Thiên Tuyệt Tà thần cũng không dễ dàng bỏ qua, như vậy sẽ càng nguy hiểm.
Trần Ngọc Loan hỏi:
- Ý đồ của cô chúng ta đã rõ, nhưng mà cô đã tính toán kỹ lưỡng xem phải hành động thế nào chưa? Còn nữa, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, cô đã từng nghĩ qua chưa, không lẽ không sợ khéo quá hoá vụng?
Ân Hồng Tụ cười đau khổ nói:
- Việc đến thế này đã không thể quay đầu nữa rồi, hai người này vô luận là ai bọn ta cũng không đối phó nổi. Dù sau này có chết thì cũng không phải đã không nỗ lực phản kháng, ít nhất như thế bọn ta còn được xem là kiên cường. Hôm nay ta đến đây kể rõ đầu đuôi, hy vọng các người có thể phối hợp, báo cho ta tung tích của Thiên Tàn lão tổ, ta sẽ dẫn Tà thần đến đó, để bọn chúng đấu lưỡng bại câu thương, đến lúc đó ta và Đồ Thiên có thể nhân cơ hội trốn đi.