Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 534 : Tà Thần lưu tình
Ngày đăng: 04:50 22/04/20
Vẻ mặt ngơ ngác, bọn Ân Hồng Tụ bốn người đưa mắt nhìn nhau một hồi, chỉ có Tư Đồ Thần Phong mở miệng lên tiếng:
- Như vậy, chúng ta xử lý Tà Thần Chu Hỷ như thế nào? Với tu vi của hắn, chưa biết chừng sẽ trở thành mối hiểm họa lớn cho chúng ta sau này, mối nguy hiểm đó thật không nhỏ chút nào.
Trần Ngọc Loan cười thản nhiên nói:
- Lục đại ca đã nghĩ như vậy, đương nhiên cũng sẽ có hướng giải quyết, mọi người thấy thế nào?
Thấy mọi người đều hướng ánh mắt về phía mình, Lục Vân trầm tư một lúc rồi cất tiếng:
- Hồng Tụ cô nương có lẽ hãy cùng đi xuống dưới đó với ta, Thiên Tàn lão tổ hãy giao cho ta, Tà Thần Chu Hỷ giao cho cô. Còn làm như thế nào thì ta sẽ nói cho cô biết. Đi thôi!
Thân ảnh chớp động, Lục Vân mang theo Ân Hồng Tụ từ trên không trung hạ xuống phía dưới, chớp mắt đã đến giữa Thiên Tàn lão tổ và Tà Thần Chu Hỷ.
Thiên Tàn lão tổ trầm tư đưa mắt nhìn hai người, ánh mắt hung dữ cay độc, lại thêm bộ quần áo đen trên người, cùng với bộ mặt xấu xa độc ác, trông tựa như là ác ma.
- Nha đầu thối tha, ngươi thật to gan, không ngờ lại dám làm việc này, lẽ nào ngươi đã quên thủ đoạn của lão tổ ta rồi?
Tiếng gào thét như sấm, âm thanh khủng khiếp lạnh lẽo làm cho Ân Hồng Tụ toàn thân run rẩy, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
Né tránh ánh mắt của lão, Ân Hồng Tụ khiếp sợ không dám nhìn lão nữa, nhẹ giọng nói:
- Ta đến không phải để tìm ông, ta tìm Chu Hỷ, ta …
- Câm miệng! Trước mặt lão tổ mà còn dám ngụy biện. Bây giờ nếu ngươi hối cải thì vẫn còn kịp, lão tổ ta có thể cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi cứ khăng khăng không tỉnh ngộ, đến lúc đó ta nhất định sẽ xé nát ngươi ra làm vạn mảnh, cho ngươi nếm thử cái mùi vị đau khổ nhất thế gian.
Vẻ mặt hung ác dữ tợn. Lúc này Thiên Tàn lão tổ vẫn không quên dọa dẫm, dùng bộ mặt tàn bạo thể hiện bản tính của mình.
Vỗ nhẹ lên vai Ân Hồng Tụ, Lục Vân truyền một luồng Tịch Diệt thiền định của phật gia vào cơ thể nàng để ổn định tinh thần. Sau đó Lục Vân đưa mắt ra hiệu cho nàng đi làm việc nên làm, còn chàng quay ngoắt đầu lại lạnh lùng nhìn Thiên Tàn lão tổ, giọng lạnh như băng:
- Đừng ngông cuồng, giữa chúng ta còn có một món nợ cần phải thanh toán rõ ràng.
Nói xong quay đầu nói với Ân Hồng Tụ:
- Ta đã quen đi đứng một mình, sau này nếu có duyên thì sẽ nói lại.
Quay người, liếc nhìn Lục Vân và Thiên Tàn lão tổ đang giằng co nhau, Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỷ loáng cái liền rời khỏi nơi đó.
Đồ Thiên thấy hắn rời khỏi, vội vàng cầm lấy tay Ân Hồng Tụ, nóng nảy hỏi:
- Sao muội lại ngốc như vậy? Ngộ nhỡ hắn thật lòng tàn nhẫn ra tay, muội không phải…
Đặt tay lên môi của Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ cười nói:
- Đừng lo lắng, ta chẳng phải là không hề gì đó sao? Hơn nữa, từ nay về sau, hắn cũng không còn gây khó dễ cho chúng ta nữa, ngược lại còn làm bạn với chúng ta. Tốt rồi, chúng ta hãy lên phía trên xem Lục Vân giải quyết mối ân oán giữa huynh ấy với Thiên Tàn lão tổ như thế nào.
Đúng lúc Tà Thần Chu Hỷ một đao chém xuống làm mọi người đồng thời kêu lên kinh ngạc, Lục Vân tỉnh lại từ trong những hồi ức, thản nhiên liếc nhìn Chu Hỷ, sau đó ánh mắt chằm chằm nhìn Thiên Tàn lão tổ. Khoảng cách hai bên tầm hai trượng, hai người lãnh đạm đối diện nhau, một luồng khí tức không bình thường cứ quanh quẩn không tản ra, một bầu không khí ức chế làm cho âm thanh xung quanh bất ngờ trở nên nhỏ lại.
Cười lạnh nhạt, Lục Vân hỏi:
- Từ đầu đến giờ đã qua thời gian nửa nén nhang, thương thế ngươi hẳn đã hồi phục được bảy phần, đến lúc phải giải quyết mối ân oán giữa chúng ta rồi.
Thiên Tàn lão tổ cười âm trầm lạnh lẽo nói:
- Nghe nói Lục Vân là người kì tài hiếm có, nhưng lại quá tự phụ. Ngươi vốn đã biết ta đang liên tục vận công trị thương, vậy thì tại sao không chớp lấy cơ hội tấn công. Bây giờ, đợi đến khi ta đã hồi phục chân nguyên ngươi mới nói, như vậy chẳng phải là quá ngốc sao?
Lạnh lẽo liếc nhìn lão, Lục Vân vỗ nhẹ lên Tứ Linh thần thú trên vai, nhẹ giọng nói:
- Hãy đi sang bên kia chơi đi, nhớ là hãy canh chừng xung quanh cho ta, không cho hắn chạy thoát.
Nghe xong, Tứ Linh thần thú trừng mắt nhìn Thiên Tàn lão tổ, miệng gầm lên một tiếng, thân thể hướng lên biến mất trong bầu trời, xa xa lưu ý khắp bốn phía.