Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 539 : Vi diệu biến hóa (Biến hóa tinh vi, huyền diệu)
Ngày đăng: 04:50 22/04/20
Ngồi yên yên lặng lặng trên giường, Lâm Vân Phong ngắm nhìn sư phụ trầm mặc, ánh mắt có chút nghi hoặc. Từ lúc trở về núi Hoa Sơn, Lâm Vân Phong vô tình phát hiện sư phụ Huyền Âm chân nhân đã biến đổi, biến đổi rất kỳ quái, như thể ông ấy bị một sức mạnh thần bí nào đó chi phối, luôn nói những điều kì lạ, khiến cho người khác khó mà đoán được.
Hôm nay gã về đã được ba ngày, Hoa Sơn đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, rất nhiều cao thủ được phái đi tìm Thánh Long phù và Thiên Uy lệnh, chỉ còn cao thủ Dịch viên, Phượng Hoàng thư viện và ba phái còn ở lại Chính đạo liên minh. Sáng sớm tinh mơ, sư phụ Huyền Âm chân nhân đã đến rồi. Nhưng ông cứ ngồi cả giờ, một lời nào cũng không nói, thật ra ông đang nghĩ chuyện gì đây? Thật kỳ lạ.
Với tính khí hiếu kỳ, Lâm Vân Phong khó nhịn được. Cố gắng khá lâu, cuối cùng gã chịu không nổi đành mở miệng hỏi:
- Sư phụ, hôm nay người làm sao vậy, sao ngồi mãi mà không nói năng gì cả, có tâm sự gì chăng? Cứ nói cho đồ đệ biết để chia sẻ lo lắng cùng người.
Huyền Âm chân nhân ngẩng đầu nhìn gã, trầm ngâm một lúc mới trả lời:
- Tâm sự đương nhiên là không ít, nhưng biết được thì thế nào? Bây giờ việc cấp thiết nhất trong lòng ta là làm thế nào có thể trị khỏi thương thế của ngươi trong thời gian ngắn nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghi hoặc nhìn Huyền Âm chân nhân, Lâm Vân Phong ngạc nhiên hỏi:
- Thương thế của đồ đệ? Chẳng phải sư phụ đã nói nguyên khí của đồ đệ tổn thương rất nhiều, ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới có thể khôi phục lại được sao? Sao bây giờ lại đột nhiên sốt ruột như vậy?
Huyền Âm chân nhân ánh mắt phức tạp nhìn gã, thở dài nhè nhẹ nói:
- Nửa tháng thì không kịp. Ngươi còn nhiều nhất chỉ năm ngày, bất luận thế nào cũng phải khôi phục lại trạng thái tốt nhất, nếu không tất cả coi như không còn gì.
Lâm Vân Phong biến sắc, chăm chú nhìn vào hai mắt của Huyền Âm chân nhân, trầm giọng nói:
- Sư phụ có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.
Huyền Âm chân nhân nghiêm mặt lắc đầu, nhẹ giọng trả lời:
- Ta hiểu. Nhưng có hiểu rõ một mình cũng chẳng có tích sự gì. Có rất nhiều việc khi tưởng tượng và khi đối mặt là hoàn toàn khác nhau. Lúc sự việc chính thức xảy ra, chúng ta mới phát hiện cảm giác vốn là có thể biến đổi, khiến người ta mơ hồ khó hiểu.
Hắc Ám tôn chủ đã chết, đương nhiên trước tiên rất đáng vui mừng, nhưng tiếp theo đó lại thực sự đáng ưu tư, đau buồn, lại có cả mất mát, một loại cảm giác bàng hoàng và mất đi chỗ dựa do đã mất đi mục đích. Làm người sống trên đời đều phải có mục tiêu, đó là điều kiện tất yếu của mỗi người sống.
Ban đầu, ta một lòng muốn phát dương quang đại Phượng Hoàng thư viện. Vì vậy đã khổ tâm bồi dưỡng đào tạo cho con, đem tất cả hy vọng kí thác vào con, hy vọng con có thể đoạt lại chức quán quân trong cuộc đại hội võ lâm của lục viện, có thể vượt qua năm viện còn lại. Nhưng Kiếm Vô Trần quá mạnh mẽ, Lục Vân vượt ngoài ý nghĩ của mọi người, làm cho mọi thứ đó trở nên mê hoặc, cuối cùng tâm nguyện khó thành.
Sau đó, thiên hạ hỗn loạn. Ta lại dốc hết tâm sức để trừ ma vệ đạo, tận sức làm bổn phận của lục viện tu chân. Ai ngờ chưa trừ được ác thì đã bị phản ngược đến tiêu diệt. Thời điểm chấn động đó bất ngờ đến làm ta khó mà chịu đựng nổi, ta thường xuyên tự hỏi chính mình, ta đã sai rồi, sai ở chỗ nào?
Cảm giác mơ hồ khó hiểu cứ vang vọng mãi trong lòng ta, thời gian cũng dần dần xoa dịu tất cả, giúp ta tỉnh ngộ lại, biết được còn có đại thù chưa báo. Thù hận và hy vọng cũng giống nhau, giúp ngưòi ta phấn chấn tinh thần. Để báo thù, ta đã trở nên trầm lặng, bởi vì lòng ta luôn nghĩ rằng phải làm thế nào mới còn có hy vọng.
Ai ngờ đâu, ngày hôm qua lại có tin đưa đến phá tan hy vọng trong lòng ta, xua tan cừu hận đầy lòng ta. Lúc đó, cảm giác trống rỗng cứ quanh quẩn mãi trong lòng, ta phát hiện ra chính ta đã mất đi sự cân bằng, phương hướng mê loạn, không thể hiểu rõ chính mình hôm nay, sống như vậy còn có hy vọng gì nữa đây?
Nghe những lời đó, Thưương Nguyệt run bắn người lên, sắc mặt trầm trọng, một cảm giác nặng trĩu cứ vương vấn trong lòng nàng.
Buồn, không thể nào so sánh với việc lòng đã chết. Ngọc Vô Song lúc này, sau khi chịu sự kích động khá lớn, người tuy đã thanh tỉnh như trước đây, nhưng lòng đã mất đi, vẻ mặt thất sắc, thần tình trở nên ảm đạm. Phượng Hoàng thư viện đã bị tiêu diệt rồi, bà vẫn kiên cường như thường, nhưng Hắc Ám tôn chủ chết đi, bà đã mất đi phương hướng. Sự biến đổi đó làm cho người ta khó mà khuyên giải được.
Thương Nguyệt trầm mặc, nhất thời nàng cũng không biết an ủi sư phụ như thế nào, bởi vì nàng tìm không ra lời để làm cho sư phụ phấn chấn tinh thần trở lại.
Tịch mịch, vắng vẻ không một âm thanh. Không khí trong phòng có chút ngột ngạt. Sư phụ, đệ tử đều ngồi im bất động phảng phất như tượng gỗ, ai cũng không nói điều gì.
Thời gian, cứ nhè nhẹ trôi qua, cũng không biết đã bao lâu rồi, ánh dương xuyên qua cửa chiếu sáng trong phòng, Thương Nguyệt đang trầm tư bỗng nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Ngọc Vô Song.
- Tâm trạng của sư phụ lúc này đệ tử hiểu rất rõ. Nhưng một khi chúng ta còn sống thì nhất định phải kiên cường. Phượng Hoàng thư viện đã bị tiêu diệt trong tay của Hắc Ám tôn chủ, đó chỉ là hiện tượng bên ngoài. Còn thực tế có phải Phượng Hoàng thư viện thật sự bị tiêu diệt bởi Hắc Ám tôn chủ, hay bởi một thế lực tà ác nào đó trong thế gian. Hôm nay Hắc Ám tôn chủ đã chết nhưng thế lực tà ác vẫn còn trên thế gian. Chỉ cần ngày nào chúng ta còn sống, chúng ta cũng phải kiên trì đến cùng, sử dụng chánh khí trong lòng quét sạch quần tà, trả lại bình an cho nhân gian. Phượng Hoàng thư viện mở cửa dựng phái được một ngàn bảy trăm năm nay không còn nữa, nhưng chúng ta vẫn còn sống, chúng ta có thể bằng chính sức lực của mình xây dựng nên một Phượng Hoàng thư viện mới, mở ra một tương lai tươi sáng, một diện mạo mới! Sư phụ, người nói có đúng không?