Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 551 : Chính khí Bẩm Nhiên (Chính khí bẩm sinh như thế)

Ngày đăng: 04:50 22/04/20


Mắt phượng hơi nhướng lên, Trần Ngọc Loan giọng bình thản nhưng khí thế uy nghiêm cất tiếng:



- Nếu Phần thiếu hiệp đã hỏi như vậy, Ngọc Loan xin phép được nói rõ quan điểm của mình. Nói về thực lực thì Trừ Ma liên minh còn thua xa Chính Đạo liên minh. Nhưng bổn minh đã có tên là Trừ Ma, tự nhiên lấy việc diệt yêu trừ ma bảo vệ nhân gian làm nhiệm vụ của mình. Đối với cục diện hỗn loạn trước mắt, tính đến việc diệt trừ tận gốc tà ác, trả lại an hòa cho nhân gian, tranh đấu trực diện rõ ràng là không thể làm được. Cuối cùng, Trừ Ma liên minh không giống Chính Đạo liên minh có được viện trợ to lớn đứng đằng sau.



Đã không thể tranh đấu trực diện, bổn minh chỉ còn có thể sử dụng đầu óc. Trong thiên hạ ngày nay, thực lực của Chính Đạo liên minh vốn hùng hậu, luôn luôn là mối họa trong lòng của Vực chi tam giới, thu hút thực lực chủ yếu của bọn chúng. Như thế, Trừ Ma liên minh lại có thể đánh du kích, khi thế lực tà ác hướng mục tiêu vào Chính Đạo liên minh, mà chúng ta lại bị coi nhẹ, chúng ta sẽ thừa cơ đối phương không đề phòng cảnh giác, đánh bọn chúng trở tay không kịp. Nguồn truyện: Truyện FULL



Đương nhiên, có lẽ Phần thiếu hiệp sẽ hỏi, thành công một hai lần dĩ nhiên là có khả năng. Nhưng một khi đối phương hướng mục tiêu vào chúng ta, đến lúc đó, với thực lực chúng ta không đủ mạnh, không phải là tự châm lửa đốt mình sao? Vấn đề này tất nhiên vẫn còn tồn tại. Nhưng tôn chỉ của chúng ta là diệt yêu trừ ma, trước mắt còn kém thế so với đối phương, nên sử dụng sách lược đó cốt để dễ dàng tiêu diệt địch nhân, hoàn toàn không thể nói là chúng ta lại sợ tà ác.



Một khi lâm vào tình trạng không còn cách thoát thân, lại trong tình huống không có khả năng đối địch, lựa chọn của chúng tôi tất nhiên là liều mạng chiến đấu một trận, làm hết sức vì nhân gian để được chuyện gì đó. Những điều này nghe thì có vẻ hơi nghiêm trọng to tát, nhưng ta dám hứa rằng, nếu thật sự có một ngày như thế, Trừ Ma liên minh dẫu có bị hủy diệt cũng quyết không sống cầu an qua ngày.



Nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Trần Ngọc Loan, vẻ mặt bình dị mà không giảm đi uy nghiêm khiến người ta thấy kinh sợ vô cùng. Phảng phất trong khoảnh khắc, hình tượng Trần Ngọc Loan biến thành vô cùng to lớn, niềm tin của nàng, quyết tâm của nàng được thể hiện bằng một phương thức rất kỳ lạ và đặc biệt trước mặt mọi người, làm mọi người vì vậy càng kính phục.



Trong lòng Phần Thiên dao động không ít. Trước đây hắn đối với Trần Ngọc Loan có cảm tình, thân thiết không giống những tình cảm đối với Diệp Tâm Nghi. Nhưng đến lúc này cảm tình ấy đã biến hóa, rất nhiều rất nhiều đồng cảm và kính phục.



Trong đại điện, ngoài Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong và Đồ Thiên cũng có biến đổi rất rõ rệt. Trước đây, bởi vì Tư Đồ Thần Phong đã có lòng ái mộ Trần Ngọc Loan, nên mỗi lần Trần Ngọc Loan thể hiện khí chất kinh người, lộ rõ vẻ uy nghiêm thần thánh, trong lòng hắn đều kích động và cảm khái vô cùng, càng thêm kính phục và yêu mến. Nhưng Đồ Thiên lại không giống, hắn quan sát Trần Ngọc Loan ở một góc độ khác, cảm giác trong lòng thật ra có nhiều phần tương tự như Phần Thiên.



Những sự tích của Trần Ngọc Loan, Đồ Thiên biết không ít, nhưng đều hiểu theo một góc nhìn phiến diện. Nhưng hôm nay, chính thức đối diện với Trần Ngọc Loan, cẩn thận nghe từng lời nàng nói, Đồ Thiên phát hiện ra thiếu nữ này bề ngoài dung mạo đẹp đẽ như hoa, có thể thân thiết với người ta nhưng thực sự là có tiềm lực kinh người.




Phần Thiên thẫn thờ nhìn Trần Ngọc Loan, thần sắc rất phức tạp. Trước khi đến đây, hắn đã tưởng tượng qua tính cách của Trần Ngọc Loan, đã từng phỏng đoán cách ứng xử của nàng. Tuy nhiên, đến lúc này hắn mới biết mình vốn đã đoán sai, và tưỏng tượng cũng không đúng. Trần Ngọc Loan thật sự bất ngờ khiến cho hắn bị chấn động cực lớn. Những tâm tình phức tạp chính hắn cũng không nói rõ được, có lẽ đó là sự kinh ngạc, bất quá vui mừng cao hứng lại nhiều hơn, đó là một cảm giác trút bỏ ưu tư trong lòng, đó cũng chính là khát khao cháy bỏng thâm sâu trong tâm hồn.



Đại điện thật yên lặng, ngoại trừ Phần Thiên, khuôn mặt Đồ Thiên cũng khang khác, ánh mắt hơi lóe lên, dường như đang suy nghĩ sự việc gì đó. Nét mặt của hai người tự nhiên không thể tránh khỏi bị mọi người chú ý. Chỉ có Văn Bất Danh và Tư Đồ Thần Phong là hơi có vẻ nghi hoặc, Quy Vô đạo trưởng đôi lông mày dài nhíu lại, Khiếu Thiên bình thản cười nhè nhẹ, Lục Vân và Phật Thánh Đạo Tiên lại lộ ra vẻ thần bí.



Còn Ân Hồng Tụ nghiêng ngó Đồ Thiên rồi lại ngắm nhìn Trần Ngọc Loan. Cuối cùng, nàng không thể nhịn được vỗ tay tán thưởng cất tiếng:



- Kiến giải của minh chủ quả là độc đáo, đúng là làm cho người khác kính ngưỡng.



Trần Ngọc Loan cười nói:



- Tỷ tỷ lại chê cười rồi, Ngọc Loan chỉ nghĩ gì nói nấy thôi, nếu những lời này bị người của Chính Đạo liên minh nghe thấy, chắc sẽ nói Trừ Ma liên minh ta không biết phân biệt phải trái.



Ân Hồng Tụ sắc mặt hơi biến đổi, cảm động nói:



- Được nghe minh chủ gọi một tiếng tỷ tỷ thật quả là một vinh hạnh lớn nhất đời của ta, ta thật là….