Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 560 : Nghi ngờ trong lòng
Ngày đăng: 04:50 22/04/20
Sau khi tiễn Kiếm Vô Trần, Tĩnh Nguyệt đại sư quay vào trong phòng, nhìn người đồ đệ đang hôn mê mà miệng thở dài không dứt.
Thương Nguyệt lặng lẽ đứng trước cửa, ánh mắt cổ quái nhìn xa xăm, thì thầm nói:
- Càng lúc càng mãnh liệt, rốt cuộc là chuyện gì, vì sao ta không nghĩ ra được? Lục Vân, chàng có nhận được tin tức không? Nếu chàng nghe được, hãy cho ta biết bây giờ ta phải làm sao.
Lý Hoành Phi ngồi bên bàn mắng thầm:
- Người này thật là âm hiểm, ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng ánh mắt của hắn lại rất khiếm nhã, cứ nhìn chòng chọc vào sư muội, trong lòng chắc có ý không tốt.
Tĩnh Nguyệt đại sư nghe rồi liền than:
- Hoành Phi nói ít một chút, trước mắt chúng ta vẫn còn ở đây, về lực lượng người ta mạnh hơn, cần nhịn thì nên nhịn. Tính cách hắn mọi người trong lòng đều hiểu rõ, có gì bất mãn thì cũng phải bình tĩnh hành động, không được tùy tiện nói loạn để tránh tai họa từ miệng mà ra.
Lý Hoành Phi bất bình ngậm miệng không nói. Vừa lúc đó, từ bên ngoài truyền lại tiếng người nói chuyện, chính là của Cửu Dã, Liễu Tinh Hồn cùng với Tất Thiên, Hứa Khiết. Càn Nguyên chân nhân không đến mà ở trong phòng điều tức chân nguyên, chiều nay đến lượt Huyền Âm chân nhân. Ngọc Vô Song cũng không đến, từ lúc Cửu Dã đến Hoa Sơn thì bà không hề bước ra khỏi phòng.
Ra cửa đón tiếp, Thương Nguyệt giữ Cửu Dã đại sư và Liễu Tinh Hồn ở lại bên ngoài, không cho hai người vào trong.
Phát hiện thái độ không bình thường đó, Liễu Tinh Hồn hỏi:
- Thương Nguyệt cô nương, các người định làm gì vậy?
Thương Nguyệt bình thản nói:
- Sau khi nghe Liễu chưởng giáo nói qua, mọi người đều rất lo lắng, tâm lý cứ sợ Ngạo Tuyết tỉnh lại rồi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, làm cho ai cũng rất bất an, cũng rất do dự. Đến lúc này mọi người ở đây vẫn còn chưa quyết định được, vì vậy tạm thời …
Liễu Tinh Hồn ánh mắt biến đổi, kinh hãi nói:
- Ý của các người là không muốn cứu Trương Ngạo Tuyết nữa sao?
Thương Nguyệt lên tiếng bảo trọng rồi xoay người đi về Hoa Sơn.
Giữa đêm đen, Thương Nguyệt rất dễ dàng quay về Hoa Sơn. Nhưng khi vừa vào đến giữa quảng trường, Thương Nguyệt lại phát hiện sau núi có chân nguyên đang lưu động nhè nhẹ, nàng không kiềm được hiếu kỳ liền tiến lên phía trước dò xét. Cách đại điện của Chánh Đạo liên minh vài dặm là một cái sơn cốc nhỏ, Thương Nguyệt phát hiện Tất Thiên đang một mình tu luyện pháp quyết.
Trong màn đêm, toàn thân Tất Thiên bốc lửa hồng, tựa như một quang cầu phát ra quang mang vạn trượng. Nhưng ánh sáng của hắn phát ra chỉ giới hạn trong phạm vi vài trượng nhờ có một tầng kết giới phong tỏa, không bị chói mắt trong màn đêm. Mà cũng có thể thấy, trong lòng hắn hẳn có tâm sự nên không ngờ chuyện hắn tu luyện bị người khác phát hiện. Nghĩ đến đó, Thương Nguyệt cũng không hiện thân để tránh sự lúng túng khó xử cho cả hai.
Tuy nhiên, ẩn mình coi ngóng được nửa ngày, Thương Nguyệt đột nhiên phát hiện biến hóa của Tất Thiên rất lớn, pháp quyết hắn đang tu luyện và pháp quyết Văn Bất Danh ngày đó thi triển ở Dịch viên là một thứ. Pháp quyết đó Thương Nguyệt vốn hoàn toàn không biết, nhưng đã từng đồng hành với Lục Vân nhiều ngày, nhờ có chàng mà biết đó chính là pháp quyết vô thượng của Nho gia – Hạo Nhiên Thiên Cương, so với Hạo Nhiên Chánh Khí của Nho viên thì còn cao hơn một cảnh giới, không biết Tất Thiên học được ở đâu.
Với tu vi của hắn trước mắt, so với ngày gần đây thì đã tiến một bước dài, chỉ trong một thời gian ngắn lại không ngờ đã bước vào cảnh giới Quy Tiên, thật là một người điềm tĩnh. Theo phát triển như vậy, chỉ cần thêm thời gian, Tất Thiên chắc chắn có khả năng vượt qua cửa ải để trở thành người giỏi nhất của Nho viên. Nghĩ đến đó, Thương Nguyệt có chút cao hứng lại pha thêm một ít kinh ngạc. Giây lát sau, Thương Nguyệt lặng lẽ rời đi, chỉ còn đó Tất Thiên đang say sưa với thành công thần kỳ, tiếp tục liều mạng nỗ lực.
Nửa đêm, Huyền Âm chân nhân từ trong phòng của Lâm Vân Phong đi ra, sắc mặt trắng bệch bệnh hoạn tựa như thường xuyên như vậy, thân ảnh phiêu hồ bất định đi dọc theo hành lang.
Về đến phòng nghỉ, Huyền Âm chân nhân không giống như mọi khi là lập tức điều tức phục hồi công lực, mà lại yên tĩnh ngồi bên bàn, khóe miệng máu tươi rỉ ra liên tục xuống dưới lưu thành vết. Không hề để ý đến chuyện đó, Huyền Âm chân nhân ngồi yên cả nửa ngày, cong ngón tay phải bấm tính, nhãn thần ảm đạm lại ánh lên vẻ buồn bã.
Huyền Âm chân nhân đứng dậy lấy vải lau vết máu, rồi quay về giường bắt đầu điều tức chân nguyên để khôi phục công lực. Trời vừa hửng sáng, Huyền Âm chân nhân ngồi yên mở bừng mắt, ngoài cửa vẫn còn một màn đen, thời gian còn chưa hết canh bốn. Đi xuống giường, Huyền Âm chân nhân nhẹ nhàng mở cửa bước ra, một mình đi qua sân viện đến phía kia dừng lại, hướng mắt nhìn lên những vì sao trên trời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Giữa khoảng không trong đêm, sao đầy trời lấp lánh nhè nhẹ giống như hàng ngàn hàng vạn con mắt nhìn xuống trần thế với những biểu tình mỗi vẻ mỗi khác.
Huyền Âm chân nhân đứng yên nhìn khá lâu, ánh mắt nhìn kỹ một ngôi sao ảm đạm trên cao lúc ẩn lúc hiện, tự mình nói:
- Có lẽ đã đến tận cùng rồi, vận mệnh như vậy thật đáng tiếc.
Tiếng than nhẹ theo gió bay đi mất giữa màn đêm.
Giữa hư vô, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nhìn sau lưng của Huyền Âm chân nhân than thở nói:
- Thật đáng tiếc, tại sao ngươi phải chọn lựa như vậy?