Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 573 : Ngạo Tuyết thất ức (Ngạo Tuyết mất ký ức)

Ngày đăng: 04:50 22/04/20


Cẩn thận quan sát thần tình của Trương Ngạo Tuyết, thấy nàng chỉ nhìn ba người ở bên giường, hết quay qua lại quay lại cười ngờ nghệch, không nói gì mà cũng không đứng dậy, dường như không còn nhớ chuyện gì nữa.



Nhìn thấy vậy, Kiếm Vô Trần có phần thất vọng, bất quá cũng có chút an ủi. Việc Trương Ngạo Tuyết mất trí nhớ đối với hắn thì lợi nhiều hơn hại, hắn muốn đạt được người trong mộng so với lúc xưa sẽ dễ hơn nhiều. Đối với Tĩnh Nguyệt đại sư và Thương Nguyệt mà nói, chuyện này như sét đánh ngang tai, cả hai cảm thấy bất an liền.



Quay đầu liếc nhìn Liễu Tinh Hồn, Kiếm Vô Trần cười cười hướng về Trương Ngạo Tuyết, ra vẻ tự phụ tiêu sái nói:



- Ngạo Tuyết sư muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi hỏi thêm về tình huống trong này rồi sẽ quay lại với muội.



Trương Ngạo Tuyết nhìn hắn ánh mắt có phần ngây ngốc lại pha chút mừng rỡ, dường như nét anh tuấn tươi cười của hắn đã hấp dẫn nàng.



Thương Nguyệt thấy tình thế không tốt, lập tức di chuyển đến vị trí Kiếm Vô Trần vừa đi, che hẳn hướng nhìn của Trương Ngạo Tuyết, nhẹ nhàng nói:



- Ngạo Tuyết, ta là Thương Nguyệt, tỷ có nhớ không?



Bên kia, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đang toàn tâm nghĩ đến Trương Ngạo Tuyết, tuy phát hiện cái chết của Cửu Dã cũng chỉ liếc qua một cái rồi chuyển thân hướng về phía Trương Ngạo Tuyết bước tới.



Đến bên giường đúng lúc Thương Nguyệt vừa mở miệng hỏi, cả hai sững sờ đồng thanh hỏi:



- Chuyện gì thế? Chẳng lẽ sư muội không nhận ra tỷ nữa à?



Trên giường, Trương Ngạo Tuyết tự nói:



- Thương Nguyệt? Thương Nguyệt là gì?



Lời vừa nói ra đã làm sáng tỏ mọi chuyện liền.



Thương Nguyệt cười khổ sở, sắc mặt trầm trọng. Tĩnh Nguyệt đại sư không chịu thua, nắm lấy tay của Trương Ngạo Tuyết, nôn nóng hỏi:



- Ngạo Tuyết, ta là sư phụ của con, ta là sư phụ nè, con cũng không nhận ra ta được à?



Trương Ngạo Tuyết nhìn vào bà, ngây ngô hỏi:



- Sư phụ ? Ta không nhận ra người.



Lí Hoành Phi muốn nổi điên lại không tiện nổi nóng với Trương Ngạo Tuyết, ráng trấn áp cơn giận hỏi lại:




- Minh chủ không cần gấp quá, sư thúc đã nói là sẽ giúp minh chủ hoàn thành tâm nguyện, tận hưởng phúc phận hai vợ, tự nhiên sẽ toàn tâm toàn lực làm chuyện đó.



Nói rồi liền đưa tay vào người rút ra một cái trống nhỏ, nhè nhẹ di động.



Nhìn thấy cái trống hoa trong tay lão, Kiếm Vô Trần có chút hoài nghi nói:



- Sư thúc nói cái này chăng, có tác dụng gì không đó?



Liễu Tinh Hồn cười nói:



- Vô Trần à, chớ xem thường vật này. Đây chính là bảo bối thu được từ trong người Cửu Dã có tên là Đoạt Hồn cổ (1), vật này có khả năng nhiếp hồn đoạt phách. Trước mắt Trương Ngạo Tuyết mất đi ký ức, cho dù vì nguyên nhân nào đi nữa, cũng có quan hệ mật thiết với Cửu Dã. Vì vậy trong não của Trương Ngạo Tuyết hẳn còn lưu giữ sức mạnh của Cửu Dã. Chỉ cần minh chủ đến gần cô ta thử lắc cái trống, tự nhiên có thể làm cho lực trong đầu phát động, có thể có cơ hội nào đó đoạt được ý thức của cô ta.



Kiếm Vô Trần rất vui mừng, vội chụp lấy trống hoa quan sát cẩn thận liền phát hiện trống này có vẻ cổ quái, trên mặt có vẽ một đạo phù chú khúc khuỷu, mặt kia đối lại là một bản vẽ hung sát, hình dạng rất đáng sợ.



Hiểu rõ được sự trọng yếu của cái trống, Kiếm Vô Trần cười nói:



- Như vậy, ta cần thiết phải tìm cách tiếp cận với Trương Ngạo Tuyết, làm cho nàng nhận được tiếng trống. Sau đó chúng ta sẽ theo kế mà hành sự.



Liễu Tinh Hồn lắc đầu nói:



- Không cần gấp, còn rất nhiều chi tiết quan trọng mà chúng ta phải hết sức cẩn trọng.



Kiếm Vô Trần sững sờ, hỏi dồn:



- Chi tiết? Chi tiết nào? Cũng ….



Liễu Tinh Hồn dặn dò:



- Minh chủ không nên xem nhẹ tiểu tiết, chính vì tiểu tiết sẽ quyết định thắng thua, nếu không lưu ý thì sẽ bị mất hết công sức trước giờ. Đoạt Hồn cổ chỉ là một chuyện, cần thiết phải giữ kín trong tay của minh chủ, không để cho bất kỳ người khác phát hiện, có như thế mới có thể khống chế Trương Ngạo Tuyết. Một khi bọn Tĩnh Nguyệt đại sư phát hiện rồi, minh chủ tưởng còn có cơ hội sao? Cái chính là giải quyết vấn đề như thế nào thì minh chủ nên chuẩn bị trước đi, rồi vận dụng thật xảo diệu, khi đó thiên thời địa lợi nhân hòa kết hợp, có thể chỉ nhấc tay một cái là thành công thôi.



Ghi chú:



(1) Đoạt Hồn cổ: trống đoạt hồn