Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 577 : Thương tang quyết trạch (sự lựa chọn đau thương tang tóc)
Ngày đăng: 04:50 22/04/20
Lúc này đây, Lý Hoành Phi vì yêu mà thành cừu hận, hận mình sức lực quá yếu đuối. Hắn khát khao có sức mạnh, hắn khát khao thấy Trương Ngạo Tuyết có thể khôi phục lại như xưa. Nhưng nếu khát vọng mà không làm gì, khát vọng vẫn chỉ là khát vọng, hoàn toàn không thể mang lại sức mạnh cho con người. Tâm lý của hắn thế nào thật rõ ràng, ngập tràn nóng nảy kích động, ngoại trừ việc suy nghĩ lung tung còn có thể làm được gì?
Gào lên rồi lại ngửa mặt kêu réo đã đời, Lý Hoành Phi mới bình tĩnh nhìn lên trời cao, thấy trên không chỉ toàn màu đen, trong lòng có cảm giác buồn bã vô cùng vô tận.
Bầu trời lúc đó cũng như tâm trạng của hắn, từ sáng chuyển dần sang u ám, không còn sáng nữa. Cuộc sống chuyển màu sang u ám, hy vọng cũng đã thành thất vọng, chỉ còn màn đêm vô cùng vô tận và tịch mịch làm bạn, không một âm thanh hồi đáp.
Đột nhiên, một ngôi sao lấp lánh ánh sáng giúp cho Lý Hoành Phi tìm được phương hướng trong đêm đen. Hắn lập tức tỉnh táo lại, xoay người quay về lối cũ chạy về.
Quay về đến biệt viện, Lý Hoành Phi rùng rùng chạy đến phòng của Huyền Âm chân nhân, nhưng lại không dám gõ cửa. Bên trong truyền ra tiếng của Huyền Âm chân nhân:
- Hoành Phi phải không, sư thúc đợi con đã lâu rồi.
Lý Hoành Phi kinh ngạc, dạ một tiếng rồi mở cửa tiến vào, nhanh chân đến bên bàn.
- Sư thúc, chính là con. Người sao biết con lại đến tìm người ?
Huyền Âm chân nhân thản nhiên nói:
- Bởi vì con có chuyện cầu ta, vì thế con đến.
Lý Hoành Phi lạ lẫm nhìn ông, gật đầu nói:
- Sư thúc nói đúng, con thật sự có chuyện cầu người, hy vọng sư thúc giúp đỡ cho.
Huyền Âm chân nhân thay đổi vẻ lãnh đạm, trầm giọng nói:
- Con chắc đã nghĩ rõ ràng, ta có khả năng giúp con nhưng thật sự rất bận rộn.
Lý Hoành Phi giật mình, lời Huyền Âm chân nhân thật cổ quái, tại sao lại nói là rất bận rộn? Không lẽ nào ông cũng biết hại mình?
Không thể minh bạch, Lý Hoành Phi hỏi thẳng:
- Xin sư thúc nói rõ ràng, đệ tử nghe mà không hiểu rõ.
Huyền Âm chân nhân ân hận nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Có nhớ từ đầu ta đã nói câu gì không? Con sinh ra trên đời cũng khốn khổ bởi một chữ tình, mà chữ tình này đã định là ở trên Hoa Sơn. Tối nay con đến đây rồi, cũng vì tình mà đến, có lẽ cuối cùng cũng vì tình mà đi, con đã cẩn thận nghĩ qua chưa?
Huyền Âm chân nhân thấy hắn đã hiểu rõ, nhẹ giọng an ủi:
- Không cần đau lòng, có những chuyện nếu tránh còn xấu hơn. Hãy nhớ lời ta nói, tai nạn của Ngạo Tuyết còn tiếp tục, có thể hóa giải được không, chỉ trông vào các con. Tốt rồi, đêm khuya rồi, về ngủ đi, quên hết mọi chuyện đi.
- Quên mà được sao? Sư thúc.
Không ngừng được, Lý Hoành Phi nhè nhẹ hỏi ngược.
Huyền Âm chân nhân vỗ vỗ lên đầu vai hắn, vừa đẩy hắn ra vừa nói:
- Thời gian sẽ làm cho con quên được, đi đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Lý Hoành Phi đứng lại, hai người nhìn nhau khá lâu, cuối cùng chỉ còn một tiếng thở dài vang vọng.
Đêm, rất yên tĩnh. Huyền Âm chân nhân tựa cửa vẫy tay nhè nhẹ, miệng thì thầm:
- Tạm biệt, người cùng cảnh ngộ như ta.
Buổi sáng sớm, Kiếm Vô Trần đã rời khỏi giường. Sau khi chải chuốt lại quần áo, nở nụ cười lịch lãm dễ thương, hắn liền đến phòng Trương Ngạo Tuyết.
Vừa vào cửa, Kiếm Vô Trần thấy Thương Nguyệt, Lí Hoành Phi, Tất Thiên ba người đã đến ngồi canh chừng rồi. Kiếm Vô Trần cười chào ba người, không thèm để ý đến ánh mắt ruồng rẫy của cả ba, đến thẳng bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, cười nhẹ nói:
- Ngạo Tuyết sư muội, hôm nay có muốn ra ngoài thư giãn không?
Trương Ngạo Tuyết nhìn hắn, cười nhè nhẹ, thần tình có chút lãnh đạm nói:
- Lại là huynh à, ta còn không nghĩ huynh sẽ đến.
Bên cạnh, Tĩnh Nguyệt đại sư không chút biểu hiện nói:
- Hảo ý của minh chủ ta đại diện cho Ngạo Tuyết cảm kích, nhưng hôm nay sợ làm cho minh chủ thất vọng bởi vì ta đã tính sẽ giảng cho Ngạo Tuyết một số chuyện dĩ vãng trước kia, hy vọng nó có thể hồi tưởng được chút nào chăng.
Kiếm Vô Trần hiểu rõ ý tứ của bà, nhưng giả như không biết lên tiếng tán đồng:
- Tốt đó, vậy ta ở lại trong phòng, ta cũng muốn nhắc lại một số chuyện vừa mới xảy ra trước đây, biết đâu những chuyện đó có khả năng kích thích thần kinh nàng, hy vọng được chút gì chăng.