Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 580 : Kinh văn ác tấn (Cả kinh khi nghe thấy tin dữ)

Ngày đăng: 04:50 22/04/20


Thương Nguyệt cười lên một tiếng đau thương nặng nề, đưa tay cản hắn lại, nói:



- Đừng quá kích động, tâm trạng của huynh thế nào ta có thể hiểu được, ta đây cũng rất lo lắng cho Ngạo Tuyết. Nhưng trước mắt, xâm nhập Hoa Sơn còn chưa phải lúc, chúng ta phải thương nghị kế sách. Hôm nay đã như vậy, hay là huynh giúp ta truyền tin này ra ngoài, khiến Lục Vân biết có thể nhanh chóng trở về. Còn về Ngạo Tuyết, huynh cứ yên tâm, ta sẽ toàn lực bảo vệ tỷ ấy, chưa đến bước đường cùng thì sẽ chưa chịu thua.



Thiên Mục Phong vẻ mặt đầy đau khổ, giọng không đồng tình:



- Ý của cô nương ta hiểu rõ. Nhưng ta thật sự rất sợ tên Kiếm Vô Trần đó sẽ làm ra những chuyện còn bỉ ổi hơn nữa.



Thương Nguyệt than thở:



- Ta hiểu rất rõ ý của huynh, vì vậy hôm nay mới đến đây. Ngoài việc hy vọng rằng huynh có thể truyền tin này ra ngoài, ta còn muốn nói với huynh chuyện này. Ngày mai nếu huynh có thời gian, hãy bí mật lên núi, bởi vì bất an trong lòng ta ngày càng trở nên mạnh mẽ. Ta sợ ngày mai càng nhiều chuyện bất ngờ xảy ra. Đến lúc đó có thể ta sẽ không kịp thông báo cho huynh biết.



Ánh mắt Thiên Mục Phong biến đổi, lặng lẽ đứng nhìn Thương Nguyệt một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu nói:



- Được rồi, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội để bí mật xâm nhập Hoa Sơn. Chỉ cần có cơ hội ta sẽ mang Ngạo Tuyết cô nương chạy đi.



Thương Nguyệt nói:



- Được rồi, đến lúc đó nếu thời cơ cho phép, ta sẽ phối hợp với huynh hành động.



Thiên Mục Phong lo lắng nhưng gượng cười hai tiếng, cáo biệt Thương Nguyệt:



- Được rồi, cô nương về đi, ta sẽ truyền tin tức này ra ngoài. Ngày mai chúng ta gặp lại trên Hoa Sơn.



Thương Nguyệt nhè nhẹ gật đầu, tiễn hắn đi khỏi liền quay người trở về Hoa Sơn. Vừa mới dời thân, bước chân Thương Nguyệt bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau lại thấy Thiên Mục Phong đột nhiên quay lại, từ xa đang vẫy tay gọi.



Thương Nguyệt dừng lại, đợi đến khi hắn đến gần, mới hỏi:



- Còn có chuyện gì sao, vội vàng quá vậy?



Vẻ mặt của Thiên Mục Phong có chút kì lạ, chần chừ một lúc lâu rồi mới nói nhỏ:



- Có một việc ta muốn nói với cô nương, nhưng cô nương không được nói lung tung, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân.



Thương Nguyệt biến sắc, trầm giọng nói:



- Chuyện gì vậy, huynh nói đi.



Thiên Mục Phong do dự một lúc, cuối cùng thở dài nói:



- Có thể là cô nương đã không lưu ý, Kiếm Vô Trần lúc này đã khác xa so với trước đây. Lần ấy, hắn đuổi theo Thông Linh điểu đến tận Nhiên Đăng cổ tự. Trong đó hắn lấy được một vật khiến cho hắn hiện nay không giống với trước kia nữa.
- Mọi người có ý kiến gì về chuyện này?



Văn Bất Danh cười khổ nói:



- Cái này thật khó nói. Nếu đổi lại là người khác, Lục Vân còn có thể lạnh lùng bình tĩnh. Nhưng chỉ cần bất kì người nào trong số ba người con gái đó, ta dám khẳng định là huynh ấy không thể bình tĩnh được. Hiện tại các tin tức truyền đến vô cùng bất lợi cho Lục Vân. Một khi đó là sự thật, chắc chắn huynh ấy sẽ xông thẳng lên Hoa Sơn. Lúc đó chắc chắn sẽ có một trận đại chiến, e rằng tử thương rất nhiều đây.



Đồ Thiên than thở:



- Đúng vậy. Với tình cách của Lục Vân, e rằng không thể tránh khỏi việc này.



Ân Hồng Tụ cau mày nói:



- Những sự tình này đều rất dễ nghĩ đến, không đáng đề cập. Trong lòng ta lại đang nghĩ, việc này liệu có phải là một âm mưu, chính được bày ra để lừa Lục Vân vào tròng?



Câu nói vừa phát ra, mọi người hơi biến sắc mặt, suy nghĩ cẩn thận cũng thấy có vài phần đạo lý.



Hiện nay, Kiếm Vô Trần một mình một cõi ở Hoa Sơn. Diệp Tâm Nghi thống lĩnh đa phần cao thủ rời khỏi đó, biến nó thành một ngọn núi vắng vẻ. Nhưng Trương Ngạo Tuyết lại đột nhiên mất đi trí nhớ, Lâm Vân Phong trốn chạy không lý do. Việc này đối với Lục Vân có thể gọi là một việc kinh thiên động địa.



Bởi vì quan tâm, Lục Vân nhất định tiến vào tìm hiểu hoặc cứu người. Hơn nữa trước mắt cao thủ ở Hoa Sơn không nhiều, Lục Vân sẽ không cần phải lo lắng, như vậy đúng thật là rất hợp tình hợp lí. Lục Vân hoàn toàn tự nhiên rơi vào cạm bẫy của Kiếm Vô Trần.



Nghĩ thông suốt đạo lý đó, Trần Ngọc Loan nói:



- Để an toàn, chúng ta nhất định phải tìm hiểu cho rõ, đồng thời cũng phải khuyên giải Lục đại ca, không thể để huynh ấy quá kích động. Bây giờ, Đạo Tà tiền bối sẽ lập tức lên thẳng Hoa Sơn tiếp ứng cho Quy Vô đạo trưởng, trợ giúp ông ta một tay. Còn Tư Đồ Thần Phong sẽ cùng Đồ Thiên đi tìm tung tích của Diệp Tâm Nghi, xem xem có phải đúng là bọn chúng lập ra một cái bẫy để đợi Lục đại ca đến không.



Ba người nghe xong nhận lệnh rồi lập tức rời khỏi đại điện, đi thăm dò tin tức.



Quay đầu lại, Trần Ngọc Loan nhìn vào Phật Thánh Đạo Tiên, nũng nịu:



- Tiền bối, người đi khuyên giải Lục đại ca, với thân phận của người có lẽ huynh ấy sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.



Phật Thánh Đạo Tiên cười hì hì rồi mắng:



- Nha đầu này đúng là quỷ tinh ranh, đem cái thứ phiền phức này trút hết lên người ta, chính mình lại đi đứng an nhàn. Nguồn truyện: Truyện FULL



Miệng thì nói vậy nhưng ông không có một chút từ chối, mà lại đứng dậy ra khỏi đại điện.



Sắp xếp mọi thứ xong rồi, Trần Ngọc Loan quay trở lại chỗ ngồi của mình, cau mày nói:



- Tạm thời chỉ có thể như vậy thôi, hy vọng Ngạo Tuyết tỉ tỉ là cát nhân thiên tướng. Thôi được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người ăn cơm đi.