Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 58 : Tái Hậu Phong Vân
Ngày đăng: 04:45 22/04/20
Trên đường trở về Thiên Hỏa động, mọi người chìm ngập trong niềm hân hoan. Nét mặt ai nấy đều tràn đầy niềm vui sướng và hạnh phúc. Tử Dương chân nhân kéo hảo hữu Đan Thanh kiếm hiệp kích động cười nói ầm ỹ, tỏ rõ cực kỳ hưng phấn. Nhìn từ phía sau, Lục Vân khẽ thở dài. Chính lúc này, chàng mới hiểu, tại sao trước đây vị quái nhân sư phụ ở lại sơn động một mình. Nhiều người ở với nhau cùng một nơi dễ nảy sinh nhiều vấn đề, tình cảm lại dễ dao dộng, không thể duy trì sự bình tĩnh vốn có của kẻ tu chân. Không lạ gì trong trần thế, kẻ có thể trở thành tiên không nhiều, ngược lại ở những nơi thâm sơn cùng cốc lại có nhiều bậc kỳ nhân tu vi cao thâm.
Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, tựa hồ phát giác ra điều gì, dịu dàng hỏi: "Có điều gì không tốt à? Lục viện đệ nhất cao thủ, không phải là một điều tuyệt vời sao? Cũng có thể sư đệ cần một thời gian để thích ứng, sau này có lẽ sẽ quen dần thôi".
Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết, biểu lộ thần tình khó hiểu, khẽ nói: "Sau khi quen rồi, muốn từ bỏ thì lại quá muộn. Con đường thành tiên không hề đơn giản chút nào. Có rất nhiều kẻ tu chân, nhưng có mấy ai thành công được? Tại sao nhưng kẻ chân chánh tu vi cao thâm đều ẩn cư tại chốn sơn lâm? Có thể khi rất nhiều người đạt được địa vị, vinh dự, ngoại trừ có được tu vi cao thâm, thực đã để lỡ mất cơ hội thành tiên. Tiên đạo có hay không ai biết được, người tu chân có mấy ai thành công?
Trần thế này người tài nhiều như nước, ý nghĩ có lẽ cũng khác nhau. Hai tỷ có nghĩ như vậy không?".
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt gần đó, nhãn thần hai người lộ xuất một tia kinh ngạc. Lúc này Lục Vân tựa hồ có điều gì đó biến đổi, không giống trước đây. Nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyêt nghi hoặc, hỏi khẽ: "Tại sao đệ thắng rồi lại còn ưu tư như vậy? Có phải trong tâm tư của đệ, ẩn giấu quá nhiều bí mật? Hay là đệ thật sự có ý lăng vân thiên hạ?".
Thương Nguyệt bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Có thể, con đường tu chân của huynh, tâm tu chân của huynh, thật sự là rất khác biệt so với chúng tôi. Điểm xuất phát của huynh, căn bản là không một người bình thường nào có thể lý giải được, vượt ngoài khả năng dự đoán của tất cả mọi người. Ví như huynh tu luyện thành pháp quyết bá đạo tối thượng của Dịch Viện, thực là không một ai có thể tưởng tượng được. Và cũng không phải ai cũng luôn giữ được bình tĩnh như vậy".
Nhìn hai người con gái như hoa như ngọc, Lục Vân tự nhủ Con đường tu chân của ta, tâm tu chân của ta, có thể thực sự khác biệt với mọi người. Ngay từ đầu, ta đã không có tâm nguyện thành tiên, xuất phát điểm của ta là mong muốn có thể vượt lên trên cửu thiên, không chấp nhận vận mệnh bài trí, đạt được đến cảnh giới tùy tâm sở dục. Thành tiên, đó không phải là ?i?u ta muốn, ta không phục trời đất, không tin vào lời nguyền rủa của trời, ta phải thay đổi, cải biến con đường của ta. Dịu dàng nhìn hai nàng, Lục Vân không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười một cách khó hiểu.
Không lâu sau, mọi người đã về đến Thiên Hỏa động. Tiếng hoan hô cao hứng của Vân Phong, tiếng Tử Dương chân nhân kích động phấn chấn kêu lên ngập tràn cả sơn động. Đang nhìn hai cô gái, Lục Vân quay sang Vân Phong lúc này đang rất cao hứng, điềm nhiên cười nói: "Được rồi, chuyện qua rồi, người kích động như thế, đối với tu vi sau này không có lợi, hiểu không? Kiềm chế tình cảm, đối với người tu chân mà nói, là cực kỳ quan trọng".
Lâm Vân Phong như không để ý đến lời khuyên của Lục Vân, cười to nói: "Làm sao không cao hứng cho được. Huynh lần này chiến thắng gã Kiếm Vô Trần đó, không đơn thuần mang lại uy phong cho Dịch Viện, tứ viện đệ tử tất cả đều rất vui mừng. Khi huynh nói chuyện với hai vị mỹ nữ đã không để ý có rất nhiều đệ tử tứ viện đến chúc mừng, việc này thật là hứng thú vô cùng. Từ nay về sau, Dịch Viện chúng ta có thể danh chấn thiên hạ, rung động toàn bộ giới tu chân. Sau mười năm nữa, lần Lục Viện Hội Võ tiếp theo sẽ diễn ra tại Dịch Viện chúng ta. Lúc đó, tất cả đệ tử các viện, ở xung quanh Dịch viện đều không được ngự kiếm phi hành, phải đi bộ mà đến để tỏ sự tôn kính. Như thế, Dịch Viện chúng ta thật uy phong, sư huynh đệ chúng ta có thể phong phong quang quang, không cần phải cúi đầu như trước. Ha ha, mới nghĩ đến đã thấy thật là cao hứng".
Thấy lão quái nhân tỏ vẻ kinh dị, Lục Vân hiểu rằng lão đã phát hiện ra chàng đang tìm cách dò thám lão. Chàng ngạc nhiên nói: "Tôi đến từ trong núi, chỉ muốn ra ngoài dạo chơi một lát thôi, còn ông, tôi nên xưng hô thế nào? Trông ông vừa giống phật môn hòa thượng, lại có vẻ là một đạo nhân, thực là cổ quái, e rằng khắp thiên hạ này ngoài ông ra chẳng còn ai".
Lão quái nhìn Lục Vân, há miệng cười nói: "Tiểu tử khá lắm, có thể dùng thần lực để dò xét lão quái ta, hì hì, đáng tiếc ta bây giờ không dễ bị nhìn thấu bởi người khác đâu. Ngươi nói ngươi đến từ núi, muốn đi ra ngoài chơi, ha ha, thú vị lắm, lão đây ngược lại, ta đến từ bên ngoài núi và muốn tiến vào trong chơi, ha ha, đúng là chúng ta có duyên... có duyên lắm đấy. Còn như bộ dạng của ta, hì hì, ngươi thấy thế nào... đúng là trong thiên hạ này, chỉ có mình ta như vậy mà thôi". Nói xong lão kiêu ngạo cười nhìn Lục Vân.
Lục Vân nghe thế thì liền biết rằng lão quái nhân này tuy khác hẳng người thường nhưng cũng dễ gần gũi. Chàng cười vui vẻ, tán đồng nói: "Con người ông thật lạ, đúng là thế gian hiếm gặp... à phải nói là trước đây không có, sau này cũng không có mới đúng. Tôi là Lục Vân, xuất thân từ Dịch Viện, còn ông? Ông xuất thân ở môn phái nào?" Lão quái nhìn Lục Vân từ đầu đến chân, hai mắt nheo nheo, rõ ràng đối với câu hỏi của chàng thì cực kỳ cao hứng, mười phần lão thích nghe người khác tán dương mình. Xoay người bay đến bên Lục Vân, lão cười nói: "Lục Vân, cái tên này thật xuôi tai, ngươi nói ngươi đến từ Dịch Viện, ta lại không thấy thế. Con người ngươi mặc dù có khí tức tu luyện từ Dịch Viện nhưng ta lại thấy nó đến từ một nơi khác thì đúng hơn. Không hiểu sao ta cứ nghĩ trên người ngươi, nhất định có khí tức của phật môn, lại còn có khí tức của cả nho gia nữa, không những vậy còn có loại khí tức thập phần cổ quái, ẩn ẩn hiện hiện, thực khó nhìn cho rõ được. Thú vị, lão quái ta một thân sở đắc pháp quyết ba nhà, không ngờ hôm nay lại gặp được ngươi có thể so sánh được với ta...".
Lục Vân tuy thần sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng rúng động, không ngờ lão quái lại lợi hại như vậy, trong thoáng chốc mà gần như nhìn ra hết mọi chuyện bí mật của mình, thực không đơn giản chút nào. Lục Vân miệng cười tươi, nhẹ nhàng hỏi: "Ông thật là lạ, không ngờ lại có thể kiêm được pháp quyết của ba nhà. Thoáng nhìn cũng có thể nói tu vi của ông cực kỳ tinh thâm, đã tiến tới mức đại thành của Quy Tiên cảnh giới? Chúng ta hôm nay đã có duyên gặp mặt, sao lại không kết thành chi giao? Sau này nếu như có vấn đề nào khó khăn, có thể nhờ ông giúp đỡ, còn nếu như có chuyện mừng vui, tôi nhất định không quên ông. Ông tu luyện lâu năm, nhất định đã trải qua không ít gian khổ?" Nói xong, chàng chăm chú nhìn phản ứng lão quái nhân.
Quái nhân nghe thế, tuy sắc mặt vui vẻ nhưng lại lộ vẻ trầm ngâm, tựa hồ câu nói của Lục Vân đã động đến nỗi lòng của lão. Lão quái nhân đột nhiên tiến lại chàng gần thêm một trượng, hai mắt nhìn thẳng vào mắt chàng. Lục Vân sắc mặt bình tĩnh, chỉ mỉm cười đáp lễ, không lộ vẻ ngạc nhiên hay kinh hoàng. Lão quái thình lình gật đầu, cười nhẹ đáp: "Thú vị... thú vị, không ngờ trên đời này ta lại gặp được một người nguyện ý kết giao với ta. Như thế cũng tốt, lão quái ta làm bạn với ngươi, sau này ngươi sẽ gọi ta là Phật Đạo Thánh Tiên là được, hì hì, cái tên này rất ít người biết. Bây giờ chúng ta trò chuyện một lát, rồi ta phải đi giải quyết một ít chuyện. Không biết ngươi đã tu luyện những loại pháp quyết nào? Tại sao khí tức trên người ngươi lại cổ quái như thế, phật không ra phật, đạo không ra đạo, xen lẫn là yêu khí nữa, thực là quái dị".
Lục Vân cười nói: "Tên ông thật cổ quái, Phật Đạo Thánh Tiên... cái tên này giống tên của một bức tượng nhiều hơn là tên người. Bản thân tôi, tự nhiên có tu luyên Phật gia pháp quyết, Đạo gia pháp quyết, lại có Dịch Viện kiếm quyết. Ông tinh thông phật đạo pháp quyết, thật ra ông thuộc môn phái nào?".
Quái nhân cười một cách thần bí, con ngươi chuyển động xoay tròn một vòng, nhìn xa xăm đáp: "Nếu có cơ hội, tự nhiên ngươi sẽ biết ta là ai,còn chuyện ta tu luyện bao nhiêu nhà, hì hì... đó là chuyện bí mật, tuy chúng ta là bằng hữu nhưng ta thật không thể nói được, trừ phi ngươi là đồ đệ của ta... Nhưng dù sao ta cũng có thể tiết lộ cho ngươi một điều đó là ngoài phật đạo, ta còn tinh thông một vài môn yêu thuật nữa... ta tuy không phải ma đạo, nhưng lại càng không phải là bọn lừa dối chuyên miệng bi bô trảm yêu trừ ma, chỉ làm phiền lỗ tai người khác mà không giúp ích được gì cả... Bọn chúng ngày ngày ăn uống no nê căng bụng, lâu lâu thì vác kiếm đi nghênh ngang tự xưng là đại hiệp trừ yêu cho trăm họ. Ai nấy đều ngông cuồng tự đại, nhìn người bằng nửa con mắt, bọn chúng chỉ làm nhục giới chân tu, sớm đã bước chân vào con đường tà đạo mà quên đi cội nguồn. Không nói đâu xa, ta chỉ sợ ngươi đã bước một chân vào đó rồi...".
Lục Vân nghe thế không nén được cười, không tưởng khẩu khí của ông ta lại coi thường, mạt sát người của Lục Viện. Chàng điềm tĩnh nói: "Tôi không dám bênh vực cho Lục Viện, nhưng một ngày tu luyện thì cũng là người của Lục Viện, chuyện tốt xấu của họ, tôi không dám quyết đến... Khi nào đại công cáo thành, tôi sẽ rời khỏi Lục Viện, chu du thiên hạ...". Nói xong, ngẩng đầu nhìn trời đêm, Lục Vân trầm tư suy nghĩ về con đường sắp tới của mình: nên tiếp tục ở Dịch Viện hay là ly khai ra đi để được tự do tự tại...