Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 674 : Tử tiền di nguyện (di nguyện trước khi chết)
Ngày đăng: 04:51 22/04/20
Bạch Quang cười khổ một tiếng, than nhẹ:
- Ông đến thật đúng lúc, nếu chỉ chậm vài khắc, sợ rằng không gặp được chúng ta rồi.
Nói rồi mỏi mệt nhấc mình, khua hai tay giữa không trung tạo thành khí lưu cuộn lấy thân thể Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi, rồi mang theo nguyên thần của Thiên Kiếm Khách từ từ bay về phương xa.
- Muốn đi cũng phải hỏi chúng ta xem có đồng ý không, còn không thì lưu lại với ta!
Trong tiếng hừ lạnh lẽo, một bóng màu tro nhanh chóng bay ra muốn cản Bạch Quang lại.
Giữa không trung, người đàn ông trung niên quát lên:
- Muốn động thủ trực tiếp tìm ta được rồi, xem chiêu!
Thân ảnh loáng lên, người đàn ông trung niên phân tán thành nhiều hình bóng, vừa xuất thủ cản lại vừa nhằm hai địch nhân phía trước tấn công, vừa ra tay đã đem ba người cản lại.
Trong bóng đêm, bóng người lấp loáng, lưu quang lóa mắt. Bốn người di động tốc độ cực nhanh hợp thành hàng ngàn hàng vạn quang ảnh đan xen vào nhau, tựa như những áng mây sáng lấp lánh hào quang khác nhau. Hai bên đấu nhau một hiệp liền phân ra rồi lại tái đấu, chỉ trong một thời gian ngắn đã liên tục giao phong trăm lần, tạo nên từng đợt âm thanh sấm động trong bóng đêm tĩnh mịch vang vọng ra xa.
Dừng thân, người đàn ông trung niên trầm giọng nói:
- Ba ngươi thật ra là ai, vì sao có được tu vi mạnh mẽ như vậy?
Cười âm trầm một tiếng, một người thần bí nói:
- Nói với ngươi cũng không sao, chúng ta ba người tại Luyện Hồn Động Thiên chính là lão nhị, lão tam, lão tứ trong Luyện Hồn tứ sứ, lần lượt có danh hiệu là Kim Hồn, Kim Động, Kim Thiên. Ba chúng ta cùng với lão đại Kim Luyện hợp thành Luyện Hồn tứ sứ. Ngươi là ai, tu vi cũng cao thâm bất ngờ, lai lịch chắc không tầm thường?
Người đàn ông trung niên lãnh đạm nói:
- Ta là Vân Hư thượng nhân, Cửu Thiên Hư Vô giới.
Rồi lúc nọ, bên giếng Tỏa Hồn cùng thề sanh tử, kêu gọi lẫn nhau cản trở bởi cánh cửa địa ngục, đổi lấy lại tình yêu không thay đổi.
Sau đó, gian khổ ở Quỷ vực, tranh đấu sinh tử, bất kể lúc nào, chúng ta chưa từng bỏ cuộc. Mãi cho đến trận chiến đó, chàng đã ra đi trong đau khổ, khoảng cách giữa chúng ta đã kéo dài ra. Chỉ có điều lòng thiếp không hề thay đổi mãi theo chàng đi xa, chúc phúc và chờ đợi, tất cả chỉ vì chàng.
Thời gian trôi qua lặng lẽ, trong tịch mịch, thiếp nhớ đến chàng. Lúc nguy hiểm đến gần, thiếp tin tưởng kiếp này duyên tình hẳn đã tận hết, nhưng sự xuất hiện của chàng làm cho thiếp cảm thấy được, ông trời hoàn toàn không có bỏ quên thiếp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Tay trong tay, đắng cay ngọt mật. Cừu hận diệt môn làm cho thiếp vô cùng đau khổ, nhưng nhu tình của chàng lại xoa dịu tâm linh của thiếp. Nhớ đoạn hành trình vào Ma vực đầy nguy hiểm đó, chàng và thiếp cùng đồng tâm hiệp lực, thiếp lúc ấy yên lặng dựa vào ngực chàng, lắng nghe tiếng tim của chàng, cảm nhận sự quan tâm của chàng.
Thời gian hạnh phúc trôi qua thật nhanh, chỉ trong chốc lát đã là quá khứ. Lúc thiếp quay về đến liên minh, thiếp nhớ chàng từng giây từng phút. Mỗi khi nghe thấy tin tức của chàng, thiếp đều vì chàng mà lo lắng vì chàng mà thở phào, nhưng mọi chuyện chỉ dám lặng lẽ chôn chặt ở đáy lòng.
Từng ngày trôi qua, chờ đợi là một loại chua xót cũng là một loại mật ngọt. Ngay khi thiếp biết chàng gặp nguy hiểm, thiếp lập tức nghĩ đến việc báo cho chàng biết, nhưng an nguy của Ngạo Tuyết bó buộc thiếp, thiếp khó khăn lựa chọn sự bình tĩnh đối mặt. Ngay trong khoảnh khắc chàng xuất hiện, thiếp nhịn không được muốn nhào đến phía trước, nhưng ánh mắt người đời làm cho thiếp cố gắng duy trì sự chịu đựng của thiếp.
Thân ảnh của chàng làm rung động lòng thiếp, an nguy của chàng làm nghiêng ngả hồn thiếp. Ngay khi nguy hiểm chết người đến gần, thiếp không kịp nói ý nghĩ trong lòng, chỉ muốn dụng sinh mạng của thiếp để đổi lấy bình an cho chàng.
Trời cao thật tàn khốc, thời khắc cuối cùng đó, thiếp ngây ngốc nhìn, chỉ muốn nhìn chàng thêm một lần, dù chỉ là trong nháy mắt, chỉ muốn thấy chàng bình yên, cho dù chết thiếp cũng cam lòng.
Chớp mắt đó, không biết chàng có nhìn thấy hay không, ánh mắt thiếp đầy sự an ủi cũng như ngập tràn hối hận. Bình an của chàng chính là tâm nguyện lớn nhất của thiếp, ngạo khí của chàng vĩnh viễn tồn tại trong tim thiếp.
Đang giữa lúc ký ức đi xa, ưu thương nồng đậm mang theo lời cầu chúc nhàn nhạt, trong nỗi ân hận, thiếp đã phát ra lời cầu nguyện chúc phúc cuối cùng trong cuộc đời, chúc chàng tìm được Ngạo Tuyết, dắt tay Bách Linh cùng nhau cười ngạo nhân gian!
Bóng tối, đến một cách đột nhiên như vậy, không cho thiếp thêm nhiều thời gian.
Lạnh lẽo, giống hệt như thủy triều chỉ trong chốc lát đã chôn lấp thiếp, làm đông kết những suy niệm của thiếp.
Ý thức, chỉ còn lưu lại trong chớp mắt, não thiếp chỉ một màn trắng trống rỗng, chốc nữa thôi cũng chỉ còn trơ nhìn bóng tối bao phủ, âm thầm tan biến vào một không gian khác.
Sức nóng của sinh mạng, lúc này đã bị diệt rồi, nhưng còn một thanh âm cổ quái lại bồi hồi trong não của thiếp. Đó là gì thiếp nghĩ không ra, chỉ mờ mờ cảm nhận, có chuyện gì đó thiếp không nên quên, lúc đó thiếp đã bỏ qua mất rồi. Cố gắng nhớ lại, thiếp phát hiện, nguyên lai lúc này thiếp đã không còn ở nhân gian nữa rồi!