Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 676 : Song song thụ khốn (Cùng nhau đối diện khó khăn)

Ngày đăng: 04:51 22/04/20


Ngọc Vô Song cười cười, nụ cười làm người khác cảm thấy thê lương.



- Thật ra ta rất hận ngươi, ngươi biết không?



Lục Vân không nói, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nàng, một lúc sau mới gật đầu nói:



- Tôi biết, chính là do tôi mà Thương Nguyệt mới đem thân hứng chịu mũi tên đó.



Ngọc Vô Song cười bi thảm một tiếng, quay đầu lại nhìn Lục Vân, giọng có chút tang thương nói:



- Từ nay về sau, Phượng Hoàng thư viện vĩnh viễn không còn tồn tại rồi!



Lục Vân có chút thương cảm, giọng kiên định nói:



- Chỉ cần tìm được Thương Nguyệt, tôi có thể giúp nàng quật khởi trở lại.



Ngọc Vô Song cười khổ một tiếng, thê lương nói:



- Đã quá trễ rồi.



Lục Vân vẻ mặt buồn bã, đau khổ hỏi:



- Người đuổi đến trước, nhưng có gặp được Thương Nguyệt không?



Ngọc Vô Song cúi đầu nhìn xuống dưới chân, ai oán nói:



- Khi ta bắt đầu đuổi theo, khoảng cách giữa ta và Thương Nguyệt đã rất xa. Lúc đó toàn thân nó lấp lánh một tầng hào quang rất quái dị, tựa hồ như thân thể bị bao phủ bởi cái gì đó không rõ ràng, ta thật sự không biết là cái gì. Ta đã cố gắng đuổi theo nhưng dù đuổi theo khá lâu, vào đến đây thì không còn thấy hình bóng nữa. Theo suy đoán của ta, có khả năng nó đã rơi xuống bên dưới. Chỉ có điều kết giới này rất kỳ lạ đặc biệt, ta cũng thử qua rất nhiều lần nhưng không cách nào xuyên qua được.



Lục Vân cúi đầu nhìn xuống bên dưới, thần tình trầm trọng rồi do dự nói:



- Trong đó rất tà đạo, tầng kết giới này có hấp lực cực mạnh, hơn nữa còn liên tục phá vỡ lồng sáng phòng ngự hộ vệ thân thể của tôi. Khi bắt đầu tiến thử vào động này tôi đã phát hiện ra rồi, nhưng lúc đó chưa thấy mạnh mẽ như vậy nên không để ý lắm. Bây giờ đến tận đáy, tôi phát hiện ra hấp lực đã mạnh lên gấp mười lần, hơn nữa liên tục xuất hiện xu thế xông thẳng lên trên.



Ngọc Vô Song kinh hãi và ngạc nhiên nói:



- Ta không hề để ý chuyện đó. Bây giờ nghe ngươi nói nghĩ lại cảm thấy đúng như vậy. Thật ra đây là nơi nào, sao có đặc tính cổ quái như vậy?



Sắc mặt Lục Vân phức tạp, trầm ngâm nói:



- Sợ rằng hôm nay chúng ta đã vào nơi tuyệt địa.



Ngọc Vô Song nhướng đôi mày thanh tú hỏi:



- Tuyệt địa? Ngươi nói chúng ta bây giờ đang ở trong hiểm cảnh?



Lục Vân cười khổ một tiếng, mắt chăm chú ngắm nhìn bên dưới, nhẹ than:



- Tạm thời khoan nói những chuyện đó. Trước mắt, chúng ta cần xem có biện pháp nào tìm thấy Thương Nguyệt. Theo tình huống hiện giờ mà nói, đám mây ánh sáng bên dưới xao động, đỏ xanh đan xen, rất giống với tình trạng hỗn độn của thái cực. Theo ước đoán của tôi, lực lượng hiện ẩn giấu trong địa phương này vô cùng mạnh. Chỉ cần giải được bí ẩn này sẽ có thể thu được ích lợi phi thường. Chỉ là hiện tại có tầng kết giới ngăn cách, e rằng chúng ta không thể dễ dàng đột phá xuống bên dưới để tìm kiếm tung tích Thương Nguyệt.



Ngọc Vô Song mặt đầy lo lắng, nóng nảy nói:



- Nếu không đột phá được kết giới này, chúng ta làm sao tìm được Thương Nguyệt? Hơn nữa, làm sao Thương Nguyệt lại xuyên qua được tầng kết giới này?


Lục Vân vẻ mặt trang trọng từ tốn nói:



- Điều này và tu vi không có liên quan, cho dù ai đi nữa, khi đến đây rồi thì tình huống cũng như thế thôi.



Ngọc Vô Song không tin, cất tiếng biện bác:



- Không có khả năng đó, trên đời có chuyện như vậy sao?



Lục Vân ngắm nhìn nàng, thần sắc trang nghiêm nói:



- Chuyện như vậy thật sự khó gặp, nhưng nơi này cũng là duy nhất trong thiên hạ, nên có một số chuyện tự nhiên cũng không giống bình thường.



Ngọc Vô Song ngẩn người chốc lát, hỏi lại:



- Ngươi đã biết được nguyên nhân rồi?



Lục Vân cười cười, nụ cười có chút sầu đau, lạc giọng nói:



- Tôi đã biết được nguyên nhân nhưng sợ người biết được sẽ càng thêm bất an.



Ngọc Vô Song thản nhiên nói:



- Giờ này phút này còn có chuyện gì cần phải che giấu nữa?



Lục Vân không nói gì, sắc mặt phức tạp, thần tình thật kỳ quái. Một lúc sau, khi cảm nhận được lồng sáng phòng ngự bên ngoài thân thể bị chấn động kịch liệt, mới thu lại vẻ mặt phức tạp, liếc nhìn thần sắc đầy bất an của Ngọc Vô Song thở dài nhè nhẹ nói:



- Tình huống của người đã ngày càng không tốt rồi.



Trên khuôn mặt kiều diễm của Ngọc Vô Song, cặp mày tú lệ khẽ nhíu lại, bộ dạng khiếp sợ nhưng càng tăng thêm phần kiều diễm. Phát hiện cái chết đến gần, Ngọc Vô Song hơi nóng nảy nói:



- Ngươi biết rồi sao còn không mau nói rõ ra.



Lục Vân đứng yên nhìn nàng, thần tình có chút ngần ngại chần chừ trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói:



- Trước khi nói cho người, tôi còn muốn hỏi một câu. Nếu như có hy vọng sống sót nhưng cần phải trả một giá rất đắt, người chọn lựa thế nào? Tìm cách sống sót hay tự nguyện chịu chết ở đây?



Ngọc Vô Song nghe thấy giọng nói của chàng có gì đó không bình thường, không tự chủ được ngưng thần nhìn liền phát hiện Lục Vân lúc này tựa như một màn sương mù, khiến nàng nhìn không rõ được. Ngọc Vô Song đầy nghi hoặc đáp lại:



- Chỉ cần có cơ hội, ai cũng muốn chọn lựa được sống an lành, có người nào muốn chết chứ?



Hiểu rõ quan điểm của nàng, Lục Vân bình tĩnh trở lại lạnh nhạt nói:



- Nếu vậy, chúng ta lại bắt đầu phân tích tình huống ở đây.



Ngọc Vô Song gật gật đầu, ánh mắt theo dõi thần tình của chàng, chờ chàng hồi đáp. Trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ quái, Lục Vân trước giờ tự phụ, đã từng đơn thân đấu cả thiên hạ mà không chút sợ hãi. Vậy vì sao đúng vào lúc này, vẻ mặt chàng lại xuất hiện do dự, giọng điệu trở nên ngần ngại?



Rốt cuộc giá phải trả theo lời của chàng nói thật ra là gì đây? Lẽ nào lớn đến mức có thể làm người ta không thể nào chịu được, có thể làm Lục Vân cũng kinh sợ biến sắc?



Bên trong ngọn núi thần bí, Lục Vân cùng Ngọc Vô Song đều rơi vào tuyệt cảnh, tiếp tục chờ đợi xem bọn họ sẽ gặp chuyện gì đây?



Đối mặt với nguy hiểm, thần tình của Lục Vân vì sao khác hẳn với trước kia, trong bất khuất có phần do dự, trong kiên định có phần buồn bã, cuối cùng chàng đã phát hiện điều gì, vì sao lại trầm lặng đau khổ bất thường?