Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 678 : Ngọc Hoa chân nhân
Ngày đăng: 04:51 22/04/20
Cười lạnh một tiếng, người thần bí hừ giọng nói:
- Ngươi không phục, cho rằng sức mạnh của ta là nhờ vào tiên thiên, như vậy không công bình với ngươi?
Âm thanh đó đáp lời:
- Không sai, ta đúng là không phục. Ngươi không phải là nhân loại, cũng không phải là thú vật linh dị, sức mạnh của ngươi vốn đến từ trời đất, điều này nhân loại chúng ta không thể so sánh được. Bởi vậy ngươi từ lúc bắt đầu xuất hiện, đã có thực lực mạnh mẽ vô cùng. Đối với người tu đạo chúng ta, mỗi phân mỗi điểm sức mạnh đều là do chính mình khổ luyện mà thành. Hơn nữa, cốt cách khác nhau sẽ có hạn chế khác nhau, cũng có giới hạn rất lớn khi hấp thu linh khí trời đất. Như vậy, cho dù về phương diện nào, chúng ta đều không có khả năng đạt đến loại cảnh giới của ngươi. Vậy, trong mắt của ngươi, chúng ta không đáng để nhắc tới, nhưng trên thực tế ngươi đã bỏ qua khá nhiều chuyện quan trọng.
Người thần bí cười ha hả một tiếng, có chút âm tà nói:
- Trời đất rộng lớn, con người tuy yếu ớt một chút, nhưng bọn ngươi số lượng rất nhiều, năng lực sinh sôi lại mạnh, mà ta chỉ cô độc một người, đây chính là ưu điểm của các ngươi. Hơn nữa, bàn về thực lực con người cũng không hoàn toàn yếu ớt, các ngươi đã thường sử dụng một số pháp thuật kỳ diệu, đem sức mạnh của mọi người hoặc là sức mạnh núi non sông suối hội tụ thành một, rồi sau đó bộc phát ra với uy lực hủy diệt trời đất, đủ để gây trọng thương căn cơ của bọn ta. Nói là vạn vật thế gian mạnh yếu phân rõ, có ưu có khuyết, mạnh thì mạnh, yếu thì yếu, lại khó định được thắng thua. Còn về chuyện giữa ta và ngươi, trước mắt ngươi cũng chỉ là một người, bởi vậy ngươi mới không phục!
Cười lạnh một tiếng, thanh âm đó đáp:
- Địa Âm Thiên Sát thế gian có một, ta chỉ là một người tu đạo sao có thể so bì với Thiên Sát ngươi được!
Người thần bí này không ngờ vốn là Thiên Sát, chỉ có điều hắn vì sao lại biết đến nơi này? Lẽ nào vài ngàn năm trước, hắn thật sự đã từng cư ngụ ở đây? Nếu không phải như vậy, hắn vì sao lại tỏ ra quen thuộc nơi này, dễ dàng đột phá được kết giới quỷ bí xung quanh đầm nước?
Trong động, yên tĩnh trở lại, người thần bí không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ yên lặng không nói câu nào. Giây lát, người thần bí mở miệng nói:
- Đợi một chút ngươi sẽ biết được ta là ai.
Nói rồi hào quang toàn thân lóe lên, cả người liền rơi vào trong đầm nước. Đầm này không lớn, nhưng dường như mực nước rất sâu. Người thần bí sau khi tiến vào trong đầm rồi, cả thân thể liền biến mất không còn chút tung tích.
Trong động một luồng bạch quang lóe lên, bên bờ đầm nước xuất hiện một luồng bạch quang. Ngắm nhìn cẩn thận, đó là một trung niên văn sĩ khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo đường đường, ánh mắt sáng tỏ, toàn thân không hề có một chút khí tà ác. Ngắm nhìn đầm nước, trung niên văn sĩ đôi mày cau chặt, thần tình nặng nề nói:
- Đúng thật là huyết trì, không thể nào ngờ được. Theo như suy đoán, trong bản tính của Thiên Sát, còn có khí tức huyết ma. Hơn nữa, vừa rồi trong cơ thể của Thiên Sát tựa như còn ẩn chứa khí tức khác, vì sao lại có chuyện như vậy?
Còn đang suy nghĩ, nước đầm bắt đầu dao động, lại tựa như sôi lên sùng sục, máu tươi đỏ hồng không ngừng dâng lên. Thấy vậy, văn sĩ trung niên vẻ mặt thất kinh, không tự chủ được lùi lại sáu xích, ánh mắt nhìn chằm chằm động tĩnh trong đầm. Đang quan sát, văn sĩ trung niên phát hiện, nước đầm đỏ tươi vô cùng tà ác, không ngừng phát ra khí âm tà, hơn nữa còn thường mờ hiện một số phù chú cổ quái, lại có khí tức quỷ bí.
- Ý gì? Tự nhiên chính là muốn biết ngươi thật ra là đệ tử của môn phái nào, vì sao lại đến nơi này truy tìm chuyện của ta?
Ngọc Hoa chân nhân bình tĩnh đáp lại:
- Ta đã nói rồi, ta chỉ là một người tu đạo rất phổ thông, vô tình phát hiện nơi này là vùng đất tu luyện quý giá, vì thế ở nơi này đã được hai ngàn năm, tuyệt không có ý dò xét ngươi.
Thiên Sát cười lạnh một tiếng, không hề tin tưởng lời nói của ông chút nào, giọng sắc bén hỏi:
- Ngươi thực lòng không nói phải không?
Cùng với ngữ khí thêm phần nặng nề của hắn, áp lực lên Ngọc Hoa chân nhân cũng tăng, thân thể trọng thương của ông trở nên nguy ngập, miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Kiên trì một lúc, Ngọc Hoa chân nhân thấy Thiên Sát đã giận dữ ngút trời, nhịn không được thấp giọng nói:
- Muốn ta nói cũng được, nhưng ngươi phải trả lời một vấn đề của ta!
Thiên Sát mặt lạnh hừ giọng nói:
- Ngươi nghĩ hiện giờ ngươi còn có cơ hội đặt điều kiện với ta sao, Thiên Sát ta là loại người có thể thương lượng sao?
Ngọc Hoa chân nhân quật cường đáp lại:
- Như vậy ngươi động thủ được rồi, ta sống đã trên hai ngàn năm, cũng thật đã sống đủ rồi!
Thiên Sát ánh mắt hơi động, vừa gia tăng áp lực, vừa nói:
- Người tu đạo đều vì trường sinh, lẽ nào ngươi lại dễ dàng bỏ đi tính mạng của mình như vậy, lại cũng bỏ phí vài ngàn năm tu hành chăng?