Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 692 : Ảm Nhiên Biệt Ly (Chia tay đau lòng)
Ngày đăng: 04:51 22/04/20
Kinh hãi nhìn tình cảnh trước mắt, miệng Ngọc Vô Song phát ra tiếng hô bi thảm thê lương,thét lên đau lòng:
- Thương Nguyệt, Thương Nguyệt…
Lục Vân thẫn thờ bất động, trong ánh mắt hiện lên vô vàn đau thương, đả kích này thật kịch liệt, không kém với lúc khi Thương Nguyệt rơi vào trong động sâu.
Dưới chân, toàn bộ hào quang vốn chói mắt đã biến mất, bên ngoài quang tráo chỉ còn lại một mảng đen như mực, dường như đã ở cuối đường, không còn chút bí ẩn nào nữa.
Thời khắc đau lòng hô hoán trôi qua, khi Ngọc Vô Song bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn Lục Vân, lại phát hiện ra chàng lúc này như mất đi linh hồn.
Cả người cứ như ngây như dại, trên mặt hiện ra dáng vẻ của trái tim tan nát.
Từ trước tới giờ, Lục Vân luôn đem lại cho người khác cảm giác ngạo nghễ bất khuất, tràn đầy sức sống. Nhưng vào lúc này, dáng vẻ của Lục Vân đã làm chấn động Ngọc Vô Song sâu sắc. Khiến nàng chân chính cảm giác được, Thương Nguyệt trong lòng Lục Vân, quan trọng hơn rất nhiều so với biểu hiện ra bên ngoài.
Cười đau khổ một tiếng, Ngọc Vô Song có chút mất mát đưa mắt nhìn xuống dưới, rồi lại đưa mắt nhìn Lục Vân, trong ánh mắt lộ ra thần tình biến hóa phức tạp.
Lặng lẽ duy trì cảnh tượng đau lòng này, sau khi Ngọc Vô Song chăm chú nhìn hồi lâu, đột nhiên vỗ một chưởng vào ngực Lục Vân, dùng nhu kình rời khỏi ngực chàng, hai người cách nhau khoảng mấy trượng.
Bất ngờ này khiến cho Lục Vân tức thì tỉnh táo lại, thấy Ngọc Vô Song nhíu mày, dáng vẻ giận dữ xấu hổ, Lục Vân thấp giọng nói:
- Xin lỗi nàng.
Ngọc Vô Song dường như hiểu được ý nghĩa của lời xin lỗi này, ánh mắt thoáng có chút xấu hổ, miệng lại lạnh lùng mắng:
- Lục Vân nhớ cho kỹ, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sẽ vĩnh viễn hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi!
Nói xong xoay người, hai hàng nước mắt không kìm được rơi xuống, khiến cho lời nói của nàng lại có chút vô lực.
Lục Vân sắc mặt biến hẳn, có chút đau lòng nói:
Trần Ngọc Loan khe khẽ gật đầu rồi hỏi:
- Vừa rồi Tứ Linh Thần Thú nói với vãn bối, khí tức đó là của Lục đại ca, tiền bối cảm thấy khả năng đó có lớn không?
Phật Thánh Đạo Tiên ngần ngừ một lát rồi trả lời:
- Ta cũng đang suy nghĩ xem đó là ai, bởi vì khí tức vừa rồi ta thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra trong số những người ta biết, ai lại mạnh mẽ tới như vậy. Giờ nghe câu này của ngươi, thêm sự phân tích cẩn thận, thì rất giống là của Lục Vân a.
Trần Ngọc Loan sắc mặt vui mừng, cao hứng nói:
- Vậy thì tốt rồi, quả đúng là Lục đại ca, vậy vãn bối yên tâm rồi.
Phật Thánh Đạo Tiên cười khổ, lo lắng nói:
- Không nên quá cao hứng như vậy, Lục Vân không việc gì đương nhiên là tốt, nhưng hắn tu vi đại tăng, còn rất khó nói được là tốt hay là xấu. Cuộc đời của Lục Vân không giống với người bình thường, hắn mang lại cho nhân gian là cống hiến hay là tai ách, ai cũng không biết trước được.
Trần Ngọc Loan lặng người, không hiểu hỏi:
- Tiền bối, người sao vậy, vì sao lại có cảm giác như vậy, lẽ nào tiền bối không tín nhiệm Lục đại ca hay sao?
Phật Thánh Đạo Tiên lắc đầu nói:
- Không phải là không tín nhiệm Lục Vân, ta chỉ là vì con người mà cảm xúc thôi, ta nên quay về thôi, đêm đã thật sâu rồi.
Ghi chú:
(1) Tình thiên viên nguyệt, tam thế luân hồi, hữu duyên chi nhân, kim sanh tương hội. = Đêm trăng tròn ngàn tình cảm, ba đời luân hồi, người có duyên bây giờ sẽ gặp.