Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 697 : Chu Hỉ Tầm Cừu
Ngày đăng: 04:51 22/04/20
Thu hồi thế công, Sát Huyết Diêm La nhìn Vô Gian Quỷ Sát trầm giọng nói:
- Cẩn thận, kẻ đó tuy tu vi không cao, nhưng với tình huống trước mắt của chúng ta, cũng cần phải hao phí rất nhiều tinh lực, mới có thể tiêu diệt được hắn.
Vô Gian Quỷ Sát khẽ đáp lại:
- Diêm quân yên tâm, thuộc hạ biết cách xử lý. Ngài vừa mới giao chiến khá lâu, cũng cần phải nghỉ ngơi một …
Chữ "lúc" còn chưa nói hết, Vô Gian Quỷ Sát ngữ khí biến thành kinh hãi, giận dữ nói:
- Đáng chết, tên này không ngờ lại xảo trá như vậy.
Tay phải vung mạnh lên, Vô Gian Quỷ Sát định ném quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay đi, đáng tiếc lại không được như ý.
Sát Huyết Diêm La thấy vậy, Huyết Sát chiến phủ trong tay vung lên, một lưỡi đao ánh sáng đỏ rực phá không hiện ra, đánh đúng ngay lòng bàn tay của Vô Gian Quỷ Sát, lập tức chém nát quang cầu, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Với chiêu này, quang cầu do Chu Hoan tạo ra đã vỡ nát, từ trong đó bay ra một đạo huyết anh (đứa trẻ bằng máu), chứa đầy oán khí vô cùng, nhanh chóng bay thẳng lên trời, ý đồ bỏ chạy.
Cười âm trầm một tiếng, Sát Huyết Diêm La lạnh lùng tàn khốc nói:
- Có bổn tọa ở đây, há để cho ngươi đào tẩu.
Nói xong phóng cây búa đi, huyết phủ đỏ rực tỏa ra vô số hào quang, tựa như từng vòi từng vòi bạch tuộc, chớp mắt đã tổ chức thành một tấm lưới lớn, vây khốn huyết anh vào giữa.
Nhìn huyết anh đang chống cự kêu la thảm thiết, Sát Huyết Diêm La cười hắc hắc nói:
- Bổn Diêm quân đúng lúc thân thể yếu ớt, vậy dùng người để bổ sung năng lượng đi.
Tay phải múa lên, lưới ánh sáng thu nhỏ lại, hấp lực to lớn nhanh chóng trói lấy huyết anh đưa đến gần hắn. Thu hồi binh khí, Sát Huyết Diêm La ngoác cái miệng máu, lập tức thôn tính luồng huyết anh, toàn thân nhắm mắt bất động, cả người phát tán ra ngàn vạn hào quang.
Dưới đất, Vô Gian Quỷ Sát ngó lên Sát Huyết Diêm La ở trên không, trong mắt mơ hồ ẩn chứa vài phần chán nản, dường như Sát Huyết Diêm La trong mắt hắn lúc này đã phát sinh biến hóa rồi. Ngưng thần ngắm nhìn giây lát, Vô Gian Quỷ Sát đưa mắt sang liếc nhìn Bất Tử Huyết Lệ đang trị thương, rồi lại chuyển qua nhìn về hướng chân trời xa xa, cảm thấy bầu trời đang dần dần trở nên u ám.
Thu hồi ánh mắt, Vô Gian Quỷ Sát xoay người quay về lại đường núi, yên yên lặng lặng tĩnh tọa, tiếp tục bắt đầu trị liệu thương thế.
Vô Gian Quỷ Sát trầm ngâm nói:
- Điều này khó nói, trước mắt thương thế của Diêm quân chưa lành, gần như chỉ có thể xuất ra tám phần thực lực, bởi vậy bất lợi trên một số phương diện. Nhưng Diêm quân có thân thể bất diệt, lại có thêm phòng ngự của Diêm vương giáp, Tà Thần cho dù thực lực kinh người, chỉ sợ cũng không chiếm được tiện nghi.
Bất Tử Huyết Lệ nói:
- Nếu nói như vậy, trước mắt không thể biết rõ được điều gì. Nếu có việc phát sinh bất ngờ, chúng ta có nên xuất thủ hay không?
Vô Gian Quỷ Sát liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại:
- Ngươi nghĩ thế nào?
Trong mắt Bất Tử Huyết Lệ lóe lên một tia âm trầm, tàn độc nói:
- Ta nghĩ gì chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao? Ta hiện tại muốn hỏi là, ngươi có dám đánh cuộc một ván không.
Vô Gian Quỷ Sát trầm mặc không nói, quan sát trận giao chiến trên không trung, tròng mắt biến đổi bất định, rất lâu sau hạ giọng nói:
- Nếu ván này thất bại, ngươi nên biết sẽ có kết quả gì chứ.
Bất Tử Huyết Lệ thần sắc kinh động, có chút khủng hoảng nói:
- Ta tự nhiên biết, chỉ có điều ngươi tình nguyện tiếp tục bị hắn sai khiến hay sao?
Vô Gian Quỷ Sát lắc đầu, trên gương mặt không chút biểu tình đã lộ ra một chút kỳ dị, khẽ nói:
- Rời đi cố nhiên là tốt, chỉ có điều thất giới đã loạn, dù thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, ngươi có thể khẳng định sẽ sống tốt hơn không?
Hừ một tiếng không phục, Bất Tử Huyết Lệ rủa:
- Quỷ Sát ngươi là đáng ghét nhất, mỗi lần hỏi ngươi việc gì, ngươi đều đem bộ mặt đó ra với ta, cẩn thận làm ta phát cáu, sẽ lột da mặt của ngươi.