Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 705 : Vị giải kì ý

Ngày đăng: 04:51 22/04/20


Lặng lẽ nhìn Lục Vân, thiếu nữ đó điềm nhiên thốt lên:



- Sao vậy, lúc trước chẳng phải ngươi muốn biết bộ dạng của ta, bây giờ nhìn thấy rồi, tại sao lại quay mặt đi?



Lục Vân đưa mắt trở lại, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, trầm giọng nói:



- Ngươi thuộc tộc Hắc Vu chăng?



Thiếu nữ cười cười, giọng sâu sắc khó đoán:



- Ở Nam Cương, không ít vu tộc đều có những đại vu sư và thánh nữ của mình. Nếu như ta nói với ngươi, ta là thánh nữ của tộc Hắc Vu thì ngươi có tin ta không? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Lục Vân không nói gì, trầm lặng hồi lâu mới lên tiếng:



- Thực ra, thân phận của ngươi thế nào, với ta chẳng có quan hệ gì. Ta chẳng qua đi ngang chỗ này, vô tình gặp gỡ nên mới hỏi một chút thôi.



Thiếu nữ khẽ cười nói:



- Lục Vân, ngươi thật kì lạ, luôn muốn giấu kín thật sâu tâm sự của mình. Không chỉ vậy, ngoài tâm sự ra ngươi còn giấu kín rất nhiều bí mật nữa.



Nghe vậy biến sắc, Lục Vân lạnh lùng đáp:



- Khả năng quan sát của ngươi thật kinh người, chỉ có điều đôi khi quá lợi hại không hẳn là tốt.



Thiếu nữ điềm nhiên cười một tiếng, giọng mấy phần tự phụ trả lời:



- Nếu như ta nói với ngươi, mắt ta có thể nhìn thấu lòng người ngươi sẽ có phản ứng gì? Phật gia có tâm thông, có thể cảm nhận được suy nghĩ của người khác, Nam Cương ta cũng có kỳ thuật, có thể nhìn xuyên qua lòng người, có phải trong lòng ngươi cảm thấy kinh ngạc không?



Đúng như cô ta nói, Lục Vân nghe thấy cảm giác kinh ngạc vô cùng, bất quá Lục Vân chính là Lục Vân, tuy trong lòng trào dâng những đợt sóng lớn nhưng khuôn mặt lại tỏ ra trấn tĩnh dị thường, giọng thản nhiên đáp trả:



- Có thể những gì ngươi nói là thật, Nan Cương đúng là có kỳ thuật này. Chỉ có điều ngươi không thể nhìn thấu được lòng ta, những gì ngươi nói chỉ là phán đoán cộng thêm với chút suy diễn mà thôi.



Thần sắc thiếu nữ hơi biến đổi, tuy gần như khôi phục trong nháy mắt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Vân.



Nhìn nụ cười trên khoé miệng Lục Vân, thiếu nữ dường như hiểu ra được hàm ý của nó, không khỏi u uẩn nói:


- Hắc Sát Hổ Vương, ngươi đừng quá đắc ý, tu vi cao thấp không chắc sẽ quyếtđịnh thắng lợi của ngươi. Tuy thực lực chúng ta không bằng ngươi nhưng ý chí chúng ta không hề chịu khuất phục, cho dù hôm nay có chết ở đây cũng không nhỏ giọng giảm đi khí thế.



Cách đó vài trượng, Đan Thanh kiếm hiệp khóe miệng đầy máu, tay phải cầm kiếm chống đỡ cơ thể, phụ họa theo:



- Sư huynh nói rất đúng, môn hạ của lục viện chỉ có thể là anh hùng chết trận, không có những kẻ nhu nhược cầu an. Bất luận kết quả thế nào, chỉ cần còn một chút hơi sức chúng ta cũng phải quyết đấu đến cùng.



Vẻ mặt không thèm để ý, Hắc Sát Hổ Vương lạnh lùng nhìn ba người, hắn không hiểu rõ tại sao một số kẻ trong nhân gian lại thích nói dài dòng, để muốn chứng tỏ mình thanh cao như thế nào, thánh khiết như thế nào. Nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cũng chết cả thôi? Theo quan điểm của Yêu vực hắn, sinh tồn là số một, thực lực là thứ hai, còn những lời nói đàng hoàng ra oai, chỉ là thừa mà thôi.



Chính vì quan niệm như thế, Hắc Sát Hổ Vương không thèm tranh luận với bọn họ, quát lớn:



- Nếu bọn ngươi anh hùng như vậy, hãy để cho bổn vương xem một chút, cái chết của các ngươi có gì khác so với người bình thường.



Hình bóng bay lên phía trước, Hắc Sát Hổ Vương truy sát Hạo Vân cư sĩ, khí thế hừng hực tạo thành một màn khí bao phủ, mạnh mẽ ngăn chặn mọi hành động của đối thủ. Đằng sau hắn, trong ba thiên vương của Yêu vực, một lao tới Đan Thanh kiếm hiệp, hai tấn công Pháp Quả đại sư, tất cả đều thi triển những chiêu công kích tối hậu.



Cảnh giác nhìn Hắc Sát Hổ Vương, tâm tình Hạo Vân cư sĩ nặng nề, trận chiến lúc trước mình đã bộc phát thực lực quá mức, nhưng kết quả vẫn thất bại thảm hại, không thể vượt qua được khoảng cách lớn đó, khiến cho vào giờ phút cận kề cái chết, trong lòng ông có rất nhiều bất cam và bất bình.



Hoành ngang kiếm trước ngực, Hạo Vân cư sĩ hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ bi thương, miệng ngâm lên khe khẽ:



- Hạo Nhiên chánh khí, nguyên vu thiên địa, thượng khả phá nhật, hạ khu yêu tà. Kim nhật ứng kiếp, ngã bổn vô cụ, kiếm phá hồng trần, hạo khí vu tâm! (1)



Tay trái bắt pháp quyết, tay phải vung ra phía trước, trường kiếm xoay tròn, hạo khí hội tụ lại.



Ánh mắt hơi ngẩn ra, Hắc Sát Hổ Vương dừng bước, hơi khiêu khích cất tiếng:



- Ta lại muốn xem qua một chút, thử coi chiêu công kích trước khi chết của ngươi rốt cuộc lợi hại đến đâu.



Sắc mặt Hạo Vân cư sĩ nghiêm túc, toàn thân không còn vẻ bi phẫn đau thương, mà tràn đầy khí tức không hề khiếp sợ, khiến cho người ta cảm thấy kinh khiếp, phảng phất trong chốc lát đã biến thành người khác vậy.



Ngoài ra, trường kiếm trong tay phải ông xoay tròn, trên bề mặt trường kiếm hội tụ một tầng ánh sáng màu máu, khiến cho toàn thân kiếm nhanh chóng trở nên trong suốt, hơn nữa còn có một luồng máu chuyển động từ chuôi kiếm hướng đến mũi kiếm, mỗi vòng lưu chuyển lại biến đổi màu sắc, màu đỏ luôn làm chủ đạo, nhưng mức độ lại không giống nhau lắm.



Kinh ngạc phát hiện khí thế Hạo Vân cư sĩ gia tăng nhanh chóng, Hắc Sát Hổ Vương chấn động trong lòng, vội vàng thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa bố trí phòng ngự mạnh mẽ, vừa chặt chẽ trói buộc không gian hoạt động của đối phương như cũ, không cho ông cơ hội khuếch trương bước nào.



Ghi chú:



(1) Hạo Nhiên chánh khí, nguyên vu thiên địa, thượng khả phá nhật, hạ khu yêu tà. kim nhật ứng kiếp, ngã bổn vô cụ, kiếm phá hồng trần, hạo khí vu tâm! = Hạo Nhiên chánh khí, có nguồn gốc từ trời đất, trên có thể phá cả mặt trời, dưới có thể trừ đi yêu tà. Hôm nay phải ứng với số kiếp, ta vốn không chút sợ sệt, kiếm phá vỡ hồng trần, hạo khí quay về trong lòng!