Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 709 : Tam chiêu ước định

Ngày đăng: 04:51 22/04/20


Liệt Thiên lãnh đạm hỏi:



- Ngươi nghĩ thế nào?



Vô Vọng nghe thấy sắc mặt hơi biến đổi, cất tiếng hỏi:



- Ngươi nếu đã là chủ nhân của hắn, vậy ngày đó hắn tiêu diệt toàn bộ Đạo viên của ta là chỉ thị của ngươi hay là chủ ý của hắn?



Liệt Thiên hững hờ đáp lại:



- Giờ phút này, những điều ngươi hỏi có cần thiết không? Bổn Hoàng một khi hiện thân, tự nhiên sẽ gánh chịu tất cả.



Vô Vọng thân thể run lên, giọng căm phẫn đáp:



- Nói như vậy, giữa chúng ta có mối thù không đội trời chung?



Đan Thanh kiếm hiệp đang nằm trong lòng hắn khẽ thì thào:



- Vô Vọng, không nên quá kích động, người này bá đạo tuyệt luân, xem ra không thể đấu lại được, ngươi hãy để mặc ta mau mau rời khỏi nơi đây, trước hết hãy bảo trọng tấm thân hữu dụng mới là thượng sách.



Vô Vọng chầm chậm lắc đầu, có phần cố chấp đáp lại:



- Gặp mặt đã là định sẵn, không gặp chính là số mệnh. Hôm nay bất luận thế nào, tiểu bối cũng phải thử một lần.



Nghe vậy, Đan Thanh kiếm hiệp vội vàng nói:



- Vô Vọng, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi còn rất trẻ, cơ hội nâng cao tu vi còn rất lớn, ngươi muốn báo thù không có nghĩa là nóng vội nhất thời. Hơn nữa, Đạo viên chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi phải tính toán vì tương lai của Đạo viên, không được hy sinh tính mạng vô ích.



Đau thương cười một tiếng, Vô Vọng tự chế giễu:



- Tiểu bối tồn tại chỉ vì cừu hận, nếu như gặp được kẻ thù mà không thể ra tay, cuộc sống này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.



Sau giây lát xúc động, giọng nói của Vô Vọng chợt biến đổi, cặp mắt sắc bén nhìn về phía bầu trời, giọng đầy cừu hận:



- Liệt Thiên, ngươi hãy xuống đây, ta muốn giết chết ngươi.



Trên tầng mây, Yêu Hoàng Liệt Thiên thản nhiên cười, giọng khinh miệt nói:



- Tu vi của ngươi không tồi, chỉ có điều căn cơ hơi nông cạn một chút, rõ ràng là gần đây mới có tiến bộ, đáng tiếc là tốc độ quá nhanh có ảnh hưởng đến thân thể. Còn về giao đấu, với tình hình hiện nay của ngươi vốn không thể tiếp được một chiêu của ta, càng không thể nói đến chuyện giết ta để báo thù.




Vô Vọng lạnh lùng tàn khốc nói:



- Chúng ta hãy cược tính mạng của Hắc Sát Hổ Vương, nếu ta thắng, giao hắn cho ta, còn nếu thua ta để mạng ta lại.



Liệt Thiên nghe xong cười lớn, gật đầu nói:



- Được, bổn Hoàng sẽ đánh cược với ngươi một phen, ngươi nói đi, cách đánh cược như thế nào?



Vô Vọng nhìn chằm chằm Liệt Thiên, giọng lạnh lùng và cao ngạo:



- Lúc trước ngươi nói đến một chiêu của ngươi ta cũng không thể tiếp nổi, bây giờ chúng ta hãy lấy ba chiêu làm giới hạn. Nếu ta đỡ được ba chiêu của ngươi, Hắc Sát Hổ Vương để ta xử lý. Nếu ta không đỡ qua được ba chiêu, coi như ta thua. Ngươi thấy thế nào?



Liệt Thiên nói:



- Được, hãy lấy ba chiêu làm giới hạn. Nếu sau ba chiêu mà ngươi có thể không chết, coi như bổn Hoàng sẽ phá lệ tha thứ cho ngươi một lần.



Vô Vọng cười cười một tiếng, thần sắc phức tạp đáp lại:



- Ngươi rất mạnh mẽ, cũng rất bá đạo, bất quá phải tính là quang minh lỗi lạc. Bây giờ ngươi hãy chuẩn bị đi, ta muốn bắt đầu.



Liệt Thiên không để ý chút gì, lãnh đạm nói:



- Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, bổn Hoàng không cần phải chuẩn bị gì cả.



Vô Vọng khẽ gầm lên một tiếng, quát lên:



- Như vậy ngươi hãy cẩn thận.



Tay phải giơ cao, lòng bàn tay hướng lên trời, hào quang màu vàng trong lòng bàn tay hắn hút vào phát ra, phảng phất như từ trường mạnh mẽ đang nhanh chóng hấp thu mây khí xung quanh, khiến cho nơi đó cuồng phong gào thét, binh khí tản mác bốn phía tấp nập bay lên không trung, tiến sát về phía tay phải của hắn.



- Kiếm trong tay, thiên hạ của ta!



Chộp lấy một thanh trường kiếm đang bay tới, cánh tay Vô Vọng rung động, kiếm khí cuồn cuộn như rồng giận dữ gầm thét trên biển, từ trung tâm là hắn, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, chớp mắt đã tạo thành một kiếm trận khổng lồ phủ lên không gian vài dặm xung quanh.



Nhìn từ xa xa, Vô Vọng lúc này đang từng bước từng bước bay lên, xung quanh vây phủ bởi vô số ánh kiếm liên tục, xuất hiện bốn màu tím, đỏ, vàng, xanh. Bốn luồng ánh kiếm này phân bố bốn phương, lại chuyển động với tốc độ cao, cảm giác như mây bốn màu đang từng tầng từng tầng bao phủ Vô Vọng.



Ngạo nghễ giữa không trung, tay phải Vô Vọng nhanh chóng múa lên, kiếm trận ngoài thân chịu sự khống chế của hắn, phát ra tám nhóm kiếm mang phân theo tám hướng phát động tấn công về phía Liệt Thiên. Thấy vậy, Liệt Thiên cười thản nhiên lạnh lùng một tiếng, hào quang bảy sắc quanh thân lóe lên, một luồng khí thế to lớn mạnh mẽ toả ra xung quanh, dễ dàng đánh bại lượt tấn công thứ nhất của Vô Vọng.