Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 727 : Vãng sự như mộng (Chuyện xưa như mộng)
Ngày đăng: 04:52 22/04/20
Trong một u cốc, gió nhẹ như sương mù, hương hoa ngan ngát, bụi trần tung bay. Bầu trời nơi đây mây đen dày đặc, cảnh sắc nơi đây tĩnh lặng như núi, hệt một bức họa, như trong bài ca, êm êm ái ái, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, cố định trong một sát na, rồi nhẹ nhàng vút lên giữa không trung.
Sơn cốc rất thanh nhã u tĩnh, hoa cỏ lay động. Dưới một gốc tùng, hai bóng người tựa vào nhau, lặng lặng lẽ lẽ nhìn về phía chân trời, chính là đang nhắc đến những chuyện ngày xưa, hay đang nhớ đến những giấc mộng cũ? Gió mơn man không lên tiếng, hương hoa như ngưng tụ, hòa lẫn vào nhau, cảnh vật êm đềm không một âm thanh.
- Phượng, muội đang nghĩ gì đó mà còn lo lắng?
Dưới gốc cây, Âu Dương Vân Thiên y phục đen tuyền đang ngắm nhìn người yếu ớt trong lòng, cất tiếng hỏi nhẹ nhàng.
Thái Phượng tiên tử vẻ mặt khổ sở, u oán than thở:
- Nói không lo lắng là lừa dối huynh, chỉ có điều lo lắng thì không công bằng với huynh, muội không biết phải nói thế nào mới phải.
Âu Dương Vân Thiên cười cười, hơi thất vọng đáp lại:
- Thật ra muội đã đáp lời rồi, phải không? Theo như hôm nay, có những chuyện dù không nói cũng có thể hiểu được. Thế thì sao phải xấu hổ che dấu đi?
Thái Phượng tiên tử quay đầu nhìn ông, nhẹ giọng hỏi:
- Huynh biết rồi, sao còn phải hỏi?
Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt mất mát, khuôn mặt anh tuấn mờ hiện mấy phần nghi hoặc, lầm bầm:
- Không biết, có lẽ ta hy vọng muội có thể dùng lời không thật để an ủi ta.
Thái Phượng tiên tử chấn động, ánh mắt đong đầy thê lương đau khổ, vẻ trốn tránh nói:
- Té ra đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không cách nào chiếm được vị trí đầu của hắn trong tim muội, ta vĩnh viễn ở sau hắn.
Khuôn mặt Thái Phượng tiên tử biến hẳn, vẻ mặt trắng toát lại thêm phần bất an, vội vàng nói:
- Thiên, huynh không cần phải như vậy. Trong tim muội, cả hai người đều ở cùng một vị trí, lại cùng một phân lượng. Vừa rồi muội cám ơn huynh, không phải như ý tứ sâu xa của huynh, đó là lời chân thật trong lòng của muội, bởi vì muội bội phục sự phóng khoáng của huynh, cho dù ở tình huống như vậy, huynh đều chưa từng ép muội.
Vẻ mặt Âu Dương Vân Thiên hơi vui, hơi kích động nói:
- Đúng, muội thật sự nghĩ như vậy sao? Đáng tiếc, hắn là trời còn ta là đất, hắn là chánh còn ta là ma.
Giọng nói biến chuyển, Âu Dương Vân Thiên có chút tự chế giễu nói.
Thái Phượng tiên tử lắc đầu nói:
- Không, trong mắt của muội, huynh mãi là một người quân tử, tuyệt đối không thấp hơn huynh ấy. Chỉ có điều ngày đó muội đã sai, mới khiến ba người chúng ta đều một đời đau khổ.
Thấy bà tự trách, Âu Dương Vân Thiên nhẹ giọng nói:
- Muội không hề sai, có chăng là ông trời sai, ông ấy hẳn muốn đùa giỡn chúng ta.
Thấy ông an ủi mình như vậy, Thái Phượng tiên tử yếu ớt thì thầm:
- Thiên, huynh nói cho muội biết, huynh hận ông trời chăng?