Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 746 : Huynh đệ phân li

Ngày đăng: 04:52 22/04/20


Lục Vân hừ nhỏ một tiếng, lạnh nhạt nói:



- Thần Bút Họa Hồn, Âm Dương Điên Tẩu, nghe ra còn không sai, nhưng chỉ bằng các ngươi sợ là còn thiếu khá nhiều.



Ngọc Địch Thanh Ca nhỏ giọng ngâm nga:



- Lục Vân, ngươi tưởng là có thể dùng vẻ lạnh nhạt để che dấu sự sợ hãi trong lòng được chăng? Nếu đúng như vậy, sớm muộn cũng phải đối mặt thôi, ngươi sao phải khổ vậy.



Lục Vân nghe vậy bật cười lớn, ngông cuồng nói:



- Sợ hãi? Ha ha ha … Các ngươi đã từng nghe thấy Lục Vân ta sợ hãi bao giờ chưa? Ngày đó ở Dịch viên tại Thiên Hồn lĩnh, ở Ma vực, ở Đan Hoa Sơn, rồi Chánh Đạo liên minh, lần nào ta cũng rơi vào nguy hiểm, nhưng ta đã sợ ai chưa? Hôm nay, ta nếu dám đến đây thì đã không sợ, và cả bốn người các ngươi cũng đến chịu chết thôi.



- Câm miệng, chết đến nơi còn ngông cuồng, hãy xem bọn ta hôm nay thu thập ngươi thế nào.



Giữa tiếng quát giận dữ, thân hình Nhất Trần tiên cô lóe lên chuyển động, cùng với Ngọc Địch Thanh Ca, Thần Bút Họa Hồn và Âm Dương Điên Tẩu chia ra bốn phía, chuẩn bị bắt đầu ra tay.



Lục Vân xem ra lạnh lùng, không một chút kinh hoàng, tàn khốc cất tiếng:



- Số mệnh sanh tử, đường đi âm dương. Đáng tiếc các ngươi lại bỏ mất vị trí tốt nhất, đưa cửa xuống địa ngục cho ta nắm lấy.



Còn đang nói toàn thân lóe lên ánh đỏ, Liệt Hỏa chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng dung hòa với hai khí âm dương dưới chân, khiến cho toàn thân chàng lửa phừng phực thành ngọn, ẩn dưới một đám lửa sáng tỏ.



- Lục Vân, hai khí âm dương ở đó hẳn nhiên có thể cho ngươi thêm vài phần khí thế, nhưng ngươi quên mất đây là Khôn Hòa điện, đại diện cho mặt đất, ẩn chứa khí địa cực, nó cuối cùng tất nhiên sẽ trói buộc lại ngươi.


Đứng dậy, bất động trong giây lát, sau đó Bổn Nhất đi theo hướng ngược lại.



Rời khỏi sư huynh, Giới Thiện đi không chút mục đích giữa nơi hoang dã, trong lòng nặng nề. Thân là đệ tử kiệt xuất của Bồ Đề học viện, hắn cũng đã từng có tâm cao chí lớn, nghĩ đến một ngày có thể phổ độ chúng sanh, trở thành một cao tăng uy danh được người kính trọng, đem tấm lòng từ bi của Phật gia phát dương quang đại. Nhưng bây giờ, Bồ Đề học viện đã không còn, sư phụ mất đi, lục viên tan hoang, yêu ma hoành hành trên nhân gian, ý nguyện to lớn ngày đó lúc này đúng là đã mờ mịt không rõ, trong lòng thất vọng sâu sắc.



Hơi tự đau thương, Giới Thiện thở dài âu sầu nhè nhẹ, ánh mắt ngắm mãi về phía Đông Nam, nơi đó chính là nhà của hắn ở từ nhỏ đến lớn. Hôm nay, nơi đó đã không còn, hắn chỉ còn lại hối tiếc và ân hận, còn thêm bi thương và âu sầu đậm đà.



Lâu sau, Giới Thiên bỏ đi tâm tình mất mát, liếc nhìn bốn phía rồi phi thân lên không trung, đi xuyên qua biển mây. Hắn vượt gió bay lên cao đến tận chín tầng trời, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã vượt ngoài trăm dặm.



Có lẽ chuyển động rất nhanh khiến cho con người có được một loại cảm giác sung sướng khoái lạc, Giới Thiện vốn tâm tình không tốt, sau khi bay được giây lát đã tốt hơn rất nhiều. Vì thế, Giới Thiện điềm nhiên cười một tiếng, ý niệm tịch diệt của Phật gia xoay vần trong lòng, sự bình tĩnh ngày đó đã về lại với hắn.



Khi bay lượn, Giới Thiện quên hết mọi chuyện thế trần, một lòng một dạ chìm vào trong Phật pháp uyên bác vô cùng, cơ hồ đạt đến cảnh giới lục thức thông linh. Đây chính là cảnh giới vô cùng thượng thừa của Phật gia, không hề liên quan đến thời gian tu luyện, quan trọng nhất ở một chữ "ngộ" (hiểu ra), một khi tiến vào trong cảnh giới này rồi liền phảng phất như thông tuệ vô cùng, ý niệm trong lòng vừa chuyển động liền có thể biết hết mọi chuyện xung quanh.



Lúc này, Giới Thiện chính đang ở vùng biên của cảnh giới này, tuy còn thiếu một chút, nhưng linh thức cảm ứng đối với xung quanh đã nhạy bén hơn gấp nhiều lần, khiến hắn trong lúc vô tình phát hiện được một luồng khí tức cổ quái. Nói luồng khí tức đó cổ quái, chính vì nó khi ẩn khi hiện, lúc thì êm ái bình hòa, lúc thì âm trầm tà ác, khiến người ta rất khó phân biệt được.



Khí tức này truyền từ mặt đất đến, khi Giới Thiện thật sự lưu ý liền đột nhiên mất đi. Điều này khiến cho Giới Thiện thất kinh, lập tức tỉnh lại từ trong tịch diệt. Dừng lại, Giới Thiện nhìn xuống dưới chân, thấy một dải núi non nhấp nhô, luồng khí tức cổ quái đó truyền từ một sơn cốc.



Suy nghĩ giây lát, Giới Thiện tự nói: "Nếu đã gặp, chính là có duyên. Duyên lành hay nghiệp chướng, đều không thể tránh được." Nói rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất.



Đưa mắt nhìn vùng xung quanh, ánh mắt Giới Thiện dừng lại ở một eo núi bụi cây chằng chịch. Ở đó, trên một vách đá màu xanh tro đầy những bụi cây, cách mặt đất ước chừng ba trượng, có một nơi rất rậm rạp, mơ hồ truyền lại mấy phần cổ quái.



Giới Thiện nhìn nơi đó, lòng biết phía sau bụi cây là một cửa động, nhưng trong động ẩn chứa gì đây? Yêu ma quỷ quái, hay là dã thú linh dị, hoặc là không có gì cả chăng? Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Còn đang suy nghĩ, một âm thanh cổ quái nhẹ vang truyền ra từ trong động. Giới Thiện nghe vậy trong lòng chấn động, lập tức phi thân bay lên, chớp mắt đã đến trước vách đá. Lúc này, Giới Thiện đang muốn tiến vào, nhưng đột nhiên một luồng kình phong bắn ra, hất hắn đang không phòng bị bắn đi.