Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 761 : Huyền Nguyệt Vô Song
Ngày đăng: 04:52 22/04/20
Lục Vân nghe vậy ngơ ngẩn, trong thời khắc này mà đối phương đột nhiên nêu ra vấn đề không liên quan này, thật ra có ý đồ gì? Vừa suy nghĩ, Lục Vân vừa nói:
- Cảm xúc thì có, nhưng ngươi hỏi vấn đề này để làm gì?
Người đó dùng giọng nam lên tiếng:
- Ngày hôm nay gặp nhau ngươi hẳn không dừng tay được, sau đó giữa chúng ta sẽ xảy ra một trận sinh tử, cuối cùng hẳn phải có một bên bị hủy diệt. Như vậy trước khi động thủ, ta hỏi vấn đề này cũng bình thường thôi, không đúng sao?
Lục Vân cười lạnh đáp lại:
- Ngươi muốn hiểu rõ trước khi chết, ta có cảm giác gì khi giết những người kia ư?
Người đó đổi sang giọng nữ lên tiếng:
- Đúng là như vậy.
Có chút nặng nề, mang vài phần thương cảm, Lục Vân nghe hơi mê hoặc.
- Nếu như ngươi muốn nghe, ta sẽ nói cho ngươi biết, bọn họ không những có thể hận mà còn có thể hối tiếc.
Trong điện người đó nghe vậy, giọng u oán nói:
- Đã như vậy, ngươi giết họ lại không thấy quá tàn nhẫn độc ác sao?
Lục Vân cười lạnh hồi đáp:
- Độc ác? Ta làm sao mà lòng không độc ác được?
Một câu hỏi ngược lại, làm cho đại điện chìm vào sự trầm mặc. Có lẽ người đó cũng biết, đứng trên quan điểm của Lục Vân, không độc ác không được. Nhưng đúng hay sai nếu giải quyết theo phương thức này?
Lần đầu tiên tiếng thở dài phát ra, người thần bí này trước giờ vẫn mãi bình tĩnh, cuối cùng cũng lộ ra điểm yếu ớt trong tâm.
- Lục Vân, nếu như từ bỏ ân oán trần thế ngày đó, ngươi dùng thân phận khác tiến vào Vân Chi Pháp giới, ngươi thấy nơi đây thế nào?
Nhãn thần Lục Vân hơi nghi vấn, giọng trầm ngâm:
- Ngươi nói ra điều này muốn thuyết phục ta?
Người đó nhẹ thở dài:
- Lục Vân, ngươi quá thông minh rồi, đáng tiếc những dạng người như vậy vĩnh viễn không có khoái lạc.
- Ta ở trước mặt ngươi, ngươi nói xem ta là nam hay nữ. Hơn nữa, giới tính có liên quan gì đến cuộc giao chiến giữa chúng ta không?
Lục Vân bị cứng họng với câu nói của hắn ta, trong lòng có phần giận dữ, ngữ khí chuyển sang lạnh lùng nói:
- Dĩ nhiên là có quan hệ, đáng tiếc ngươi từ chối đáp lại. Hiện tại không nói lời thừa nữa, chiêu thứ nhất ta thi triển Phật gia Tâm Thiện Bất Diệt quyết, ngươi hãy đến mà ứng phó.
Tay phải giơ ra phía trước, một luồng sáng ánh kim do những lời Phật tạo nên chầm chậm bay ra.
Huyền Nguyệt Vô Song vẻ mặt lãnh đạm, nhẹ giọng nói:
- Tốt, ta đây.
Hai tay nhẹ phất, nơi lòng bàn tay phát xuất hai chùm ánh sáng màu xanh lục, khi đến trước mặt liền hình thành một tấm thuẫn ánh sáng tròn xoe nghênh đón tấn công do Lục Vân xuất ra.
Tấm thuẫn ánh sáng sắc xanh lục, luồng sáng màu vàng kim, va chạm vào nhau, tuyệt đối không hề phát nổ mãnh liệt, nhưng lại đan xen lẫn vào nhau thành một thể, hai loại sắc màu dần dần hợp nhất.
Lần thứ nhất giao phong, cả hai người chỉ là thăm dò, vì vậy tuyệt đối không kịch liệt. Về phía Lục Vân, chọn Tâm Thiện Bất Diệt quyết bởi vì lúc trước thấy Huyền Nguyệt Vô Song toàn thân tỏa đầy ánh Phật, Lục Vân muốn thử xem hắn dùng pháp quyết nào để ứng phó với Phật môn chí cường tuyệt học này. Khi đã có kết quả, tâm tình bình tĩnh của Lục Vân đã trở nên trầm trọng, Huyền Nguyệt Vô Song chiêu thứ nhất chính là dùng Đạo gia pháp quyết tuy rất phổ thông, nhưng lại có khả năng hóa giải Tâm Thiện Bất Diệt quyết vô hình, điều này cũng đủ kinh người.
- Chiêu thứ hai này đến phiên ngươi, xuất chiêu đi.
Vẻ ngoài lãnh đạm, nội tâm Lục Vân tuy cảm thấy kinh hãi nhưng không lộ ra ngoài chút gì.
Huyền Nguyệt Vô Song mỉm cười, tựa như tiên nữ dưới ánh trăng đẹp đến nao lòng.
- Được lắm, ngươi hãy nhìn cho rõ, Ảo Tượng Hư Vô.
Hai tay đan nhau, tư thế tuyệt đẹp mà không mất đi vẻ thanh nhã, một làn ánh sáng màu vàng kim từ lòng bàn tay phát xuất ra, khuếch tán ra trong phạm vi nhất định, hóa thành một vầng sương mù lóe sáng, bao trùm bản thân cùng Lục Vân ở trong.
Thủ pháp này thật kỳ lạ đặc biệt, không hề cảm giác được chút sát khí sắc bén nào, nhưng làn sương mù nó sinh ra lại có huyền cơ, không những ngăn hẳn Ý Niềm Thần Ba của Lục Vân, mà còn ẩn chứa vô số biến hoá của khí tức, hiện lên một cảnh sắc trước mắt Lục Vân.
Cảnh giác nhìn Huyền Nguyệt Vô Song, Lục Vân khi hắn xuất thủ đã bắt đầu triển khai phòng ngự. Nhưng theo pháp quyết đối phương đang thi triển, Lục Vân phát hiện tình huống khác với tưởng tượng của bản thân, do đó thu tiềm lực lại không phát ra, dự định quan sát thêm nữa. Lần này, Lục Vân càng nhìn càng mê hoặc, nếu đây là tấn công, thì pháp thuật này hoàn toàn là một loại ảo thuật để làm mờ mắt người ta.
Đang còn nghĩ ngợi, cảnh sắc trước mắt biến chuyển, một hình bóng mơ hồ xuất hiện gần bên cạnh, nhìn lại là một mỹ nữ áo trắng, đang mỉm cười thoăn thoát gót sen, thân hình thon mảnh đó phối hợp tuyệt diệu với thân pháp, xoay vòng trong phạm vi vài xích, khiến người ta cảm thấy hưởng thụ.
Lục Vân hơi không hiểu, cái mà Huyền Nguyệt Vô Song gọi là Ảo Tượng Hư Vô vốn là Phật gia pháp quyết, nhưng tại sao khi hắn thi triển lại thành ra như vậy? Còn nữa, thế công của hắn ám chỉ về điều gì, là dùng ảo thuật mê hoặc tâm trí bản thân mình, hay là còn điều gì khác ẩn tàng bên trong.
Suy nghĩ sơ sơ, Lục Vân nhất thời không tìm ra được kết quả. Nhưng ngay trong lúc này, cái bóng trắng đó dần dần tăng tốc, vũ đạo mê người càng thêm sống động, nhưng hình bóng đối phương có thể đối phó dần dần trở nên mơ hồ.
Rất nhanh chóng, bóng ảnh trắng đó một phân ra hai ở phải trái xoay tròn, ban đầu một người múa đơn biến thành hai người hợp lại, kỳ cảnh không vì thế mà kém đi, ngược lại càng thêm lôi cuốn.