Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 770 : Huyền Dạ truyền tấn (Huyền Dạ đưa tin)

Ngày đăng: 04:52 22/04/20


Liệt Thiên hơi vui lòng, ôn nhu lên tiếng:



- Nếu nàng đã không thể bỏ được, sao lại phải bỏ đi. Nàng muốn trở về thì để ta đi cùng nàng, cho dù thế nào ta luôn ở bên cạnh nàng.



Bạch Như Sương nhìn Liệt Thiên, chầm chậm lắc đầu nói:



- Chàng là bá chủ của Yêu vực, sinh mệnh của chàng tuyệt đối không thuộc hoàn toàn về thiếp. Đợi đến một ngày nào đó chàng có thể vì thiếp mà từ bỏ tất cả, thì lúc đó chúng ta ở cùng nhau.



Liệt Thiên cau mày, nghi vấn:



- Nàng còn muốn bỏ đi thật sao?



Bạch Như Sương giọng thất vọng nói:



- Đúng vậy, thiếp còn một số chuyện không thể bỏ qua được, ít nhất hiện tại có thể nói, chàng còn chưa phải là tất cả của thiếp.



Liệt Thiên trầm mặc, có không thể đồng ý, cưỡng bách nàng lưu lại, nhưng như vậy chỉ lưu con người của nàng, không lưu lại được tấm lòng nàng, thì có tác dụng gì đây? Gương mặt Liệt Thiên lộ vẻ mất mát, lúc này ông thật không cam tâm, toàn thân lộ ra lửa khí kinh người, hệt như một con thú to lớn bao trùm lên cả thiên hạ.



Ánh mắt Bạch Như Sương hơi ưu tư thương cảm, biểu hiện của Liệt Thiên đã làm cho nàng rất đau lòng, phảng phất lời nói của bản thân nàng đã làm tổn thương đến Liệt Thiên. Tại sao lại đau lòng, trong lòng nàng biết, chỉ có điều bởi vì vậy mà nàng mới có ý tưởng trốn tránh, nhưng hình dáng Liệt Thiên như vậy, liệu nàng có đủ nhẫn tâm rời khỏi không? Đưa tay ra, Bạch Như Sương vuốt ve khuôn mặt Liệt Thiên, miệng thì thầm tự nói, chính bản thân cũng không biết đã nói những gì.



Liệt Thiên nhìn nàng, khí thế sắc bén quanh thân chầm chậm tan đi, thanh âm yếu ớt nói:



- Nàng đi đi, hãy nhớ bảo trọng thân thể, khi mệt mỏi thì trở về bên cạnh ta.



Bạch Như Sương thân thể run lên, vô cùng kinh ngạc nhìn Liệt Thiên, tựa hồ không nghĩ rằng Liệt Thiên lại đột nhiên đồng ý, điều này để lại trong tâm nàng niềm cảm thương không diễn tả được.



Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Như Sương nhìn thấy vẻ không bỏ được trong nhãn thần của Liệt Thiên, lòng chợt cảm động vô cùng, không kiềm được tiếng thổn thức:



- Không, thiếp không đi, thiếp muốn ở lại bên cạnh chàng.



Liệt Thiên lộ vẻ chấn động, hơi bất an hỏi:



- Thật sao, nàng không đi ư?



Bạch Như Sương lao mình vào lòng Liệt Thiên, vừa khóc òa lên, vừa lên tiếng:



- Thiếp nếu đi rồi, từ nay về sau khi chàng nổi giận, ai là người ngăn trở chàng được chứ?



Liệt Thiên hơi thất vọng hỏi:
- Muội thế nào rồi, sao nói lạ lùng vậy?



Hứa Khiết giọng đau khổ nói:



- Có lẽ con người sau khi chết, tính cách sẽ thay đổi.



Lâm Vân Phong nhướng chân mày:



- Chết? Chúng ta không phải đang sống sao, muội nói năng hồ đồ quá.



Hứa Khiết ngớ người, thì thầm:



- Chúng ta chưa chết sao? Tốt quá, muội nghĩ chúng ta đã chết rồi, nên có chút thương tâm.



Ngữ khí thay đổi, Hứa Khiết chợt cao hứng, hai tay nắm lấy Lâm Vân Phong, khóc òa lên sung sướng.



Cười khổ, Lâm Vân Phong trong lòng thầm nghĩ: "Nữ nhân thật là nhút nhát, ngoài ra còn có trí tưởng tượng nữa."



Vừa nghĩ vậy, Lâm Vân Phong vừa dùng lời lẽ ôn nhu an ủi Hứa Khiết. Sau khi Hứa Khiết bình tĩnh, Lâm Vân Phong lên tiếng:



- Khiết, hiện tại tuy chúng ta còn sống, nhưng huynh đã tự khảo sát trạng thái thân thể, thấy cũng không cách cái chết bao xa.



Hứa Khiết kinh hãi, lập tức ý thức được hoàn cảnh hiện tại, giọng bất an hỏi:



- Vân Phong, huynh nói chúng ta hiện giờ phải làm thế nào? Trong người muội không còn một chút chân nguyên nào cả, đừng nói đến trị thương, ngay cả muốn di động hầu như cũng không thể.



Lâm Vân Phong trong lòng khổ não, bất quá để cho Hứa Khiết an tâm, trên gương mặt lại tỏ vẻ cười nhẹ nhàng, giọng khích lệ:



- Không cần sợ hãi, dù chỉ còn một hơi thở, chúng ta vẫn còn hy vọng. Hiện tại trước tiên chúng ta phải tìm hiểu đang ở đâu, tình huống xung quanh ra sao. Chỉ khi nào nắm được điều này, chúng ta mới hành động tốt hơn.



Hứa Khiết nhìn thần sắc bình thản của gã, cảm giác bất an trong tâm lập tức không còn nữa, chỉ vào không gian tối mịt phía trước rồi nói:



- Ngoại trừ một màu đen tối ở đây ra, làm thế nào chúng ta suy đoán ra đang ở nơi nào?



Lâm Vân Phong nhìn chung quanh, trầm ngâm lên tiếng:



- Điều này quả thực phán đoán khó rõ ràng được, bất quá chúng ta có thể phân tích từ tình huống trước đó. Có nhớ trước khi hôn mê, tại sơn động chúng ta lôi cuốn vào dòng xoáy không gian và thời gian, chúng ta ở trong đó đã phát sinh chuyện gì? Nếu đó là một cánh cửa, hiện tại chúng ta đã xuyên qua nó vào đây, như vậy hẳn vị trí hiện giờ của chúng ta , có phải là chốn thần bí nhất trong ngọn núi đơn, cũng là chỗ chúng ta trước đây đã suy đoán không?